古诗词

种竹

刘延世

梅蒸方过有馀润,竹醉由来自古云。méi zhēng fāng guò yǒu yú rùn,zhú zuì yóu lái zì gǔ yún。
掘地聊栽数竿竹,开帘还当一溪云。jué dì liáo zāi shù gān zhú,kāi lián hái dāng yī xī yún。

刘延世

宋临江军新喻人,字玉盂,号述之。刘敞从子。少即有名。哲宗元祐初游太学,不得志,筑堂讲业,名“抱瓮”。善画墨竹。 刘延世的作品>>

猜您喜欢

和孙公索酒

刘延世

紫貂寒拥鼻,绿蚁细侵唇。zǐ diāo hán yōng bí,lǜ yǐ xì qīn chún。
莲烛当时事,壶头此日春。lián zhú dāng shí shì,hú tóu cǐ rì chūn。

自题墨竹

刘延世

酷爱此君心,常将墨点真。kù ài cǐ jūn xīn,cháng jiāng mò diǎn zhēn。
毫端虽在手,难写淡精神。háo duān suī zài shǒu,nán xiě dàn jīng shén。

水帘

刘延世

冷筛千嶂雨,寒□一钩□。lěng shāi qiān zhàng yǔ,hán yī gōu。
不放香烟出,长教隔画檐。bù fàng xiāng yān chū,zhǎng jiào gé huà yán。

鹧鸪

刘延世

冥冥花朵隔遥山,脉脉风烟暗百蛮。míng míng huā duǒ gé yáo shān,mài mài fēng yān àn bǎi mán。
曾向黄陵嘲竹里,羽毛犹带泪痕斑。céng xiàng huáng líng cháo zhú lǐ,yǔ máo yóu dài lèi hén bān。

翡翠

刘延世

避人忽起鸣衣桁,掠水飞来立钓矶。bì rén hū qǐ míng yī héng,lüè shuǐ fēi lái lì diào jī。
静处欲留看不足,翠光点破夕阳归。jìng chù yù liú kàn bù zú,cuì guāng diǎn pò xī yáng guī。

子规

刘延世

一声迸裂青山竹,半夜沾残病客衣。yī shēng bèng liè qīng shān zhú,bàn yè zhān cán bìng kè yī。
还道离于天上去,不知何苦只思归。hái dào lí yú tiān shàng qù,bù zhī hé kǔ zhǐ sī guī。