古诗词

桃源行送张颉仲举归武陵

王令

山环环兮相围,溪乱乱兮涟漪。shān huán huán xī xiāng wéi,xī luàn luàn xī lián yī。
花漫漫兮不极,路缭缭兮安之。huā màn màn xī bù jí,lù liáo liáo xī ān zhī。
弃舟步岸兮欲进复疑,山平阜断兮忽得平原巨泽,莽不知其东西。qì zhōu bù àn xī yù jìn fù yí,shān píng fù duàn xī hū dé píng yuán jù zé,mǎng bù zhī qí dōng xī。
桑麻言言兮田野孔治,风回地近兮将亦闻乎犬鸡。sāng má yán yán xī tián yě kǒng zhì,fēng huí dì jìn xī jiāng yì wén hū quǎn jī。
信有居者兮,盍亦往而从之。xìn yǒu jū zhě xī,hé yì wǎng ér cóng zhī。
语何为乎独秦,服何为乎异时。yǔ hé wèi hū dú qín,fú hé wèi hū yì shí。
见何惊兮遌错,貌何野而栖迟。jiàn hé jīng xī è cuò,mào hé yě ér qī chí。
问何迂兮古昔,听何感而喑噫。wèn hé yū xī gǔ xī,tīng hé gǎn ér yīn yī。
秦崩晋代兮河覆山移,天颠地陷兮何有不知。qín bēng jìn dài xī hé fù shān yí,tiān diān dì xiàn xī hé yǒu bù zhī。
上无君兮孰主,下无令兮孰随。shàng wú jūn xī shú zhǔ,xià wú lìng xī shú suí。
身群居而孰法,子娶嫁而孰媒。shēn qún jū ér shú fǎ,zi qǔ jià ér shú méi。
既弃此而不用,何久保而弗离。jì qì cǐ ér bù yòng,hé jiǔ bǎo ér fú lí。
岂畏伏于乱世兮,犹鱼潜而鸟栖。qǐ wèi fú yú luàn shì xī,yóu yú qián ér niǎo qī。
宁知君之为扰兮,不知上之可依。níng zhī jūn zhī wèi rǎo xī,bù zhī shàng zhī kě yī。
岂惩薄而过厚兮,遂笃信而忘欺。qǐ chéng báo ér guò hòu xī,suì dǔ xìn ér wàng qī。
将久习以成俗兮,亦耳目之无知。jiāng jiǔ xí yǐ chéng sú xī,yì ěr mù zhī wú zhī。
眷叙言之绸缪,与欢意之依稀。juàn xù yán zhī chóu móu,yǔ huān yì zhī yī xī。
及情终而礼阕,忽回肠而念归。jí qíng zhōng ér lǐ què,hū huí cháng ér niàn guī。
更酸颜而惨頞,叹异世之从容。gèng suān yán ér cǎn è,tàn yì shì zhī cóng róng。
惜暂遇之偶然,嗟永离而莫同。xī zàn yù zhī ǒu rán,jiē yǒng lí ér mò tóng。
舟招招而去岸,帆冉冉以行风。zhōu zhāo zhāo ér qù àn,fān rǎn rǎn yǐ xíng fēng。
豁山霭之披袪,赫晓日之曈昽。huō shān ǎi zhī pī qū,hè xiǎo rì zhī tóng lóng。
惊回舟而返盼,忽径断而溪穷。jīng huí zhōu ér fǎn pàn,hū jìng duàn ér xī qióng。
目恍惚兮图画,心辀张兮梦中。mù huǎng hū xī tú huà,xīn zhōu zhāng xī mèng zhōng。
何一人之独悟,遂万世之迷踪。hé yī rén zhī dú wù,suì wàn shì zhī mí zōng。
惟天地之茫茫兮,故神怪之或容。wéi tiān dì zhī máng máng xī,gù shén guài zhī huò róng。
惟昔王之制治兮,恶魑魅之人逢。wéi xī wáng zhī zhì zhì xī,è chī mèi zhī rén féng。
逮后世之凌夷兮,固人鬼之争雄。dǎi hòu shì zhī líng yí xī,gù rén guǐ zhī zhēng xióng。
抑武陵之丽秀兮,故水复而山重。yì wǔ líng zhī lì xiù xī,gù shuǐ fù ér shān zhòng。
及崖悬而磴绝,人迹之不到兮,反疑与夫仙通。jí yá xuán ér dèng jué,rén jì zhī bù dào xī,fǎn yí yǔ fū xiān tōng。
君生其地兮,宜神气之所钟。jūn shēng qí dì xī,yí shén qì zhī suǒ zhōng。
观颜面之峭峭兮,其秀犹有山水之馀风。guān yán miàn zhī qiào qiào xī,qí xiù yóu yǒu shān shuǐ zhī yú fēng。
悯斯民之无知兮,久鬼覆而仙蒙。mǐn sī mín zhī wú zhī xī,jiǔ guǐ fù ér xiān méng。
顾穷探兮远览,究非是之所从。gù qióng tàn xī yuǎn lǎn,jiū fēi shì zhī suǒ cóng。
因高言而大唱,一洗世之昏聋。yīn gāo yán ér dà chàng,yī xǐ shì zhī hūn lóng。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

杂诗

王令

方春不种兰,终岁无自佩。fāng chūn bù zhǒng lán,zhōng suì wú zì pèi。
良田弗加芟,徒稚亦无岁。liáng tián fú jiā shān,tú zhì yì wú suì。
空令雨露恩,日夕被蒿艾。kōng lìng yǔ lù ēn,rì xī bèi hāo ài。
安坐饥怨天,此理果谁在。ān zuò jī yuàn tiān,cǐ lǐ guǒ shuí zài。

杂诗

王令

一日不为田,百草已有根。yī rì bù wèi tián,bǎi cǎo yǐ yǒu gēn。
况复闲三时,其秽何待论。kuàng fù xián sān shí,qí huì hé dài lùn。
岂不有钱镈,徒羞慵借勤。qǐ bù yǒu qián bó,tú xiū yōng jiè qín。
岁晚忧不耕,何独议锄耘。suì wǎn yōu bù gēng,hé dú yì chú yún。

杂诗

王令

毵毵晚春树,上下聚百虫。sān sān wǎn chūn shù,shàng xià jù bǎi chóng。
不有口似趸,则生尾如蜂。bù yǒu kǒu shì dǔn,zé shēng wěi rú fēng。
设不二者然,亦徒生无庸。shè bù èr zhě rán,yì tú shēng wú yōng。
清阴不可居,岁晚还秋风。qīng yīn bù kě jū,suì wǎn hái qiū fēng。

猛虎

王令

猛虎出白日,其欲未易量。měng hǔ chū bái rì,qí yù wèi yì liàng。
人人有怒心,常惧不敢戕。rén rén yǒu nù xīn,cháng jù bù gǎn qiāng。
壮士独何者,忿气裂怒肠。zhuàng shì dú hé zhě,fèn qì liè nù cháng。
脱身拔剑去,奋跃如惊翔。tuō shēn bá jiàn qù,fèn yuè rú jīng xiáng。
虽挟必胜术,岂无邂逅伤。suī xié bì shèng shù,qǐ wú xiè hòu shāng。
虎不食壮士,壮士自虎当。hǔ bù shí zhuàng shì,zhuàng shì zì hǔ dāng。
意贪众人完,岂暇为躯防。yì tān zhòng rén wán,qǐ xiá wèi qū fáng。
虎死众人惠,虎存忧一乡。hǔ sǐ zhòng rén huì,hǔ cún yōu yī xiāng。
果哉彼丈夫,赖有一剑将。guǒ zāi bǐ zhàng fū,lài yǒu yī jiàn jiāng。
使其无所操,未免伏道旁。shǐ qí wú suǒ cāo,wèi miǎn fú dào páng。
有剑不刺虎,为谋信非臧。yǒu jiàn bù cì hǔ,wèi móu xìn fēi zāng。
无剑徒虎争,虽勇适为狂。wú jiàn tú hǔ zhēng,suī yǒng shì wèi kuáng。
利剑亦可嗟,人有我独亡。lì jiàn yì kě jiē,rén yǒu wǒ dú wáng。
日暮南山阿,直道何可望。rì mù nán shān ā,zhí dào hé kě wàng。
一虎固已尔,况复千豺狼。yī hǔ gù yǐ ěr,kuàng fù qiān chái láng。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

金坚虽不磨,木曲亦已揉。jīn jiān suī bù mó,mù qū yì yǐ róu。
幸蒙主人用,反要主随后。xìng méng zhǔ rén yòng,fǎn yào zhǔ suí hòu。
适从慵耕儿,虽功不见取。shì cóng yōng gēng ér,suī gōng bù jiàn qǔ。
良田常无收,何塞不耕咎。liáng tián cháng wú shōu,hé sāi bù gēng jiù。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

我用常在金,任金适由木。wǒ yòng cháng zài jīn,rèn jīn shì yóu mù。
苟得金为用,何惜木微曲。gǒu dé jīn wèi yòng,hé xī mù wēi qū。
幸得主人随,不恤汗行犊。xìng dé zhǔ rén suí,bù xù hàn xíng dú。
必求随主人,我用諴不足。bì qiú suí zhǔ rén,wǒ yòng xián bù zú。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

我用于主人,良田无虚种。wǒ yòng yú zhǔ rén,liáng tián wú xū zhǒng。
主人不我以,我适为无用。zhǔ rén bù wǒ yǐ,wǒ shì wèi wú yòng。
不知主人饥,岁卒安自奉。bù zhī zhǔ rén jī,suì zú ān zì fèng。
由来我求人,孰与求我重。yóu lái wǒ qiú rén,shú yǔ qiú wǒ zhòng。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

我必为人用,不必用于人。wǒ bì wèi rén yòng,bù bì yòng yú rén。
若也责不耕,君其问诸田。ruò yě zé bù gēng,jūn qí wèn zhū tián。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

一畦失之荒,尔力亦可耨。yī qí shī zhī huāng,ěr lì yì kě nòu。
天下方漫芜,尔功亦何有。tiān xià fāng màn wú,ěr gōng yì hé yǒu。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

天下方漫芜,顾我适有庸。tiān xià fāng màn wú,gù wǒ shì yǒu yōng。
使其已除涤,我将何以功。shǐ qí yǐ chú dí,wǒ jiāng hé yǐ gōng。
我岂大无效,自是用我慵。wǒ qǐ dà wú xiào,zì shì yòng wǒ yōng。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

子斧谁尔为,黑白大分别。zi fǔ shuí ěr wèi,hēi bái dà fēn bié。
朝伐一樗死,暮伐千樗蘖。cháo fá yī chū sǐ,mù fá qiān chū niè。
尔终不自谋,几日不缺折。ěr zhōng bù zì móu,jǐ rì bù quē zhé。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

大樗吾犹伐,小樗何畏蘖。dà chū wú yóu fá,xiǎo chū hé wèi niè。
吾缺犹俟磨,尔折将奈何。wú quē yóu qí mó,ěr zhé jiāng nài hé。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

来何必召云,去何必飞天。lái hé bì zhào yún,qù hé bì fēi tiān。
我名不为龙,何能雨尔田。wǒ míng bù wèi lóng,hé néng yǔ ěr tián。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

神龙谢子车,子能未足多。shén lóng xiè zi chē,zi néng wèi zú duō。
上润虽已然,下竭将奈何。shàng rùn suī yǐ rán,xià jié jiāng nài hé。

答问诗十二篇寄呈满子权镈问耒

王令

水车谢神龙,下竭固无奈。shuǐ chē xiè shén lóng,xià jié gù wú nài。
旱则我为用,尔龙尚何谓。hàn zé wǒ wèi yòng,ěr lóng shàng hé wèi。