古诗词

桃源行送张颉仲举归武陵

王令

山环环兮相围,溪乱乱兮涟漪。shān huán huán xī xiāng wéi,xī luàn luàn xī lián yī。
花漫漫兮不极,路缭缭兮安之。huā màn màn xī bù jí,lù liáo liáo xī ān zhī。
弃舟步岸兮欲进复疑,山平阜断兮忽得平原巨泽,莽不知其东西。qì zhōu bù àn xī yù jìn fù yí,shān píng fù duàn xī hū dé píng yuán jù zé,mǎng bù zhī qí dōng xī。
桑麻言言兮田野孔治,风回地近兮将亦闻乎犬鸡。sāng má yán yán xī tián yě kǒng zhì,fēng huí dì jìn xī jiāng yì wén hū quǎn jī。
信有居者兮,盍亦往而从之。xìn yǒu jū zhě xī,hé yì wǎng ér cóng zhī。
语何为乎独秦,服何为乎异时。yǔ hé wèi hū dú qín,fú hé wèi hū yì shí。
见何惊兮遌错,貌何野而栖迟。jiàn hé jīng xī è cuò,mào hé yě ér qī chí。
问何迂兮古昔,听何感而喑噫。wèn hé yū xī gǔ xī,tīng hé gǎn ér yīn yī。
秦崩晋代兮河覆山移,天颠地陷兮何有不知。qín bēng jìn dài xī hé fù shān yí,tiān diān dì xiàn xī hé yǒu bù zhī。
上无君兮孰主,下无令兮孰随。shàng wú jūn xī shú zhǔ,xià wú lìng xī shú suí。
身群居而孰法,子娶嫁而孰媒。shēn qún jū ér shú fǎ,zi qǔ jià ér shú méi。
既弃此而不用,何久保而弗离。jì qì cǐ ér bù yòng,hé jiǔ bǎo ér fú lí。
岂畏伏于乱世兮,犹鱼潜而鸟栖。qǐ wèi fú yú luàn shì xī,yóu yú qián ér niǎo qī。
宁知君之为扰兮,不知上之可依。níng zhī jūn zhī wèi rǎo xī,bù zhī shàng zhī kě yī。
岂惩薄而过厚兮,遂笃信而忘欺。qǐ chéng báo ér guò hòu xī,suì dǔ xìn ér wàng qī。
将久习以成俗兮,亦耳目之无知。jiāng jiǔ xí yǐ chéng sú xī,yì ěr mù zhī wú zhī。
眷叙言之绸缪,与欢意之依稀。juàn xù yán zhī chóu móu,yǔ huān yì zhī yī xī。
及情终而礼阕,忽回肠而念归。jí qíng zhōng ér lǐ què,hū huí cháng ér niàn guī。
更酸颜而惨頞,叹异世之从容。gèng suān yán ér cǎn è,tàn yì shì zhī cóng róng。
惜暂遇之偶然,嗟永离而莫同。xī zàn yù zhī ǒu rán,jiē yǒng lí ér mò tóng。
舟招招而去岸,帆冉冉以行风。zhōu zhāo zhāo ér qù àn,fān rǎn rǎn yǐ xíng fēng。
豁山霭之披袪,赫晓日之曈昽。huō shān ǎi zhī pī qū,hè xiǎo rì zhī tóng lóng。
惊回舟而返盼,忽径断而溪穷。jīng huí zhōu ér fǎn pàn,hū jìng duàn ér xī qióng。
目恍惚兮图画,心辀张兮梦中。mù huǎng hū xī tú huà,xīn zhōu zhāng xī mèng zhōng。
何一人之独悟,遂万世之迷踪。hé yī rén zhī dú wù,suì wàn shì zhī mí zōng。
惟天地之茫茫兮,故神怪之或容。wéi tiān dì zhī máng máng xī,gù shén guài zhī huò róng。
惟昔王之制治兮,恶魑魅之人逢。wéi xī wáng zhī zhì zhì xī,è chī mèi zhī rén féng。
逮后世之凌夷兮,固人鬼之争雄。dǎi hòu shì zhī líng yí xī,gù rén guǐ zhī zhēng xióng。
抑武陵之丽秀兮,故水复而山重。yì wǔ líng zhī lì xiù xī,gù shuǐ fù ér shān zhòng。
及崖悬而磴绝,人迹之不到兮,反疑与夫仙通。jí yá xuán ér dèng jué,rén jì zhī bù dào xī,fǎn yí yǔ fū xiān tōng。
君生其地兮,宜神气之所钟。jūn shēng qí dì xī,yí shén qì zhī suǒ zhōng。
观颜面之峭峭兮,其秀犹有山水之馀风。guān yán miàn zhī qiào qiào xī,qí xiù yóu yǒu shān shuǐ zhī yú fēng。
悯斯民之无知兮,久鬼覆而仙蒙。mǐn sī mín zhī wú zhī xī,jiǔ guǐ fù ér xiān méng。
顾穷探兮远览,究非是之所从。gù qióng tàn xī yuǎn lǎn,jiū fēi shì zhī suǒ cóng。
因高言而大唱,一洗世之昏聋。yīn gāo yán ér dà chàng,yī xǐ shì zhī hūn lóng。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

甫里

王令

甫里先生得古风,放身全入隐沦中。fǔ lǐ xiān shēng dé gǔ fēng,fàng shēn quán rù yǐn lún zhōng。
足磨汉榻星辰动,笔挫吴天物象空。zú mó hàn tà xīng chén dòng,bǐ cuò wú tiān wù xiàng kōng。
往事欲寻人寂寂,旧田安在雨蒙蒙。wǎng shì yù xún rén jì jì,jiù tián ān zài yǔ méng méng。
当时引重高才者,谁是曾来一亩宫。dāng shí yǐn zhòng gāo cái zhě,shuí shì céng lái yī mǔ gōng。

次韵朱昌叔见赠

王令

虽无才学可人群,偶有诚心与古亲。suī wú cái xué kě rén qún,ǒu yǒu chéng xīn yǔ gǔ qīn。
兹世几人能永富,此身何恤不终贫。zī shì jǐ rén néng yǒng fù,cǐ shēn hé xù bù zhōng pín。
生无簪绶身宁屈,死有诗书志尚伸。shēng wú zān shòu shēn níng qū,sǐ yǒu shī shū zhì shàng shēn。
自匪与君尝素计,斯言何敢易谋人。zì fěi yǔ jūn cháng sù jì,sī yán hé gǎn yì móu rén。

次韵满子权见寄

王令

当世雄图不可怀,退居蒿艾自沉埋。dāng shì xióng tú bù kě huái,tuì jū hāo ài zì chén mái。
门无来足荆生道,病不能锄草上阶。mén wú lái zú jīng shēng dào,bìng bù néng chú cǎo shàng jiē。
自是直方违世易,况将疏懒合人乖。zì shì zhí fāng wéi shì yì,kuàng jiāng shū lǎn hé rén guāi。
无由与子同樵种,回首平林浪可柴。wú yóu yǔ zi tóng qiáo zhǒng,huí shǒu píng lín làng kě chái。

和束熙之论旧

王令

当年龆龀偶同门,糊口重来已十春。dāng nián tiáo chèn ǒu tóng mén,hú kǒu zhòng lái yǐ shí chūn。
仰叹早成浑属子,始知老拙尽输人。yǎng tàn zǎo chéng hún shǔ zi,shǐ zhī lǎo zhuō jǐn shū rén。
火烟论友劳薰灼,桂檗为生合苦辛。huǒ yān lùn yǒu láo xūn zhuó,guì bò wèi shēng hé kǔ xīn。
待看圣贤堂奥去,愿持箕帚扫遗尘。dài kàn shèng xián táng ào qù,yuàn chí jī zhǒu sǎo yí chén。

谢束丈

王令

喜赴西招足屡蹉,自惭愚鄙取无他。xǐ fù xī zhāo zú lǚ cuō,zì cán yú bǐ qǔ wú tā。
能终未学生何幸,得活诸孤赐最多。néng zhōng wèi xué shēng hé xìng,dé huó zhū gū cì zuì duō。
愧面未甘徒已矣,报心全寄命如何。kuì miàn wèi gān tú yǐ yǐ,bào xīn quán jì mìng rú hé。
须知下客终思用,不必时时弹铗歌。xū zhī xià kè zhōng sī yòng,bù bì shí shí dàn jiá gē。

答刘成父四愁诗

王令

倦客维扬每自悲,有时双泪等闲垂。juàn kè wéi yáng měi zì bēi,yǒu shí shuāng lèi děng xián chuí。
眼前所识皆庸我,天下为忧可语谁。yǎn qián suǒ shí jiē yōng wǒ,tiān xià wèi yōu kě yǔ shuí。
把臂便嫌逢子晚,开縢乃见起予诗。bǎ bì biàn xián féng zi wǎn,kāi téng nǎi jiàn qǐ yǔ shī。
卷舒万彻吟千遍,此后多应手有胝。juǎn shū wàn chè yín qiān biàn,cǐ hòu duō yīng shǒu yǒu zhī。

还萧几道诗卷

王令

武夷山骨插青冥,秀气中蟠产俊英。wǔ yí shān gǔ chā qīng míng,xiù qì zhōng pán chǎn jùn yīng。
高似君平于市隐,穷如东野以诗鸣。gāo shì jūn píng yú shì yǐn,qióng rú dōng yě yǐ shī míng。
骅骝老骋青云足,绿绮纯含太古声。huá liú lǎo chěng qīng yún zú,lǜ qǐ chún hán tài gǔ shēng。
顾我自忧衰病久,为君双眼暂时明。gù wǒ zì yōu shuāi bìng jiǔ,wèi jūn shuāng yǎn zàn shí míng。

再次元韵答几道

王令

尘嚣摆落到鸿冥,始见当时遁世英。chén xiāo bǎi luò dào hóng míng,shǐ jiàn dāng shí dùn shì yīng。
丛棘敢思丹凤至,寸筳惭叩巨钟鸣。cóng jí gǎn sī dān fèng zhì,cùn tíng cán kòu jù zhōng míng。
须知奔竞浮荣路,未若喧传不朽声。xū zhī bēn jìng fú róng lù,wèi ruò xuān chuán bù xiǔ shēng。
此道固为流俗笑,苟非夫子欲谁明。cǐ dào gù wèi liú sú xiào,gǒu fēi fū zi yù shuí míng。

谢几道见示佳什因次元韵二首

王令

曾酬唱和向家溪,嫫母终惭敌艳妻。céng chóu chàng hé xiàng jiā xī,mó mǔ zhōng cán dí yàn qī。
岂意误将三献玉,翻来轻博一丸泥。qǐ yì wù jiāng sān xiàn yù,fān lái qīng bó yī wán ní。
利能绝地同庄剑,巧可凌云上鲁梯。lì néng jué dì tóng zhuāng jiàn,qiǎo kě líng yún shàng lǔ tī。
巾衍珍藏虽已固,只愁飞去化为霓。jīn yǎn zhēn cáng suī yǐ gù,zhǐ chóu fēi qù huà wèi ní。

谢几道见示佳什因次元韵二首

王令

篇篇光绝夺春华,中有纯音正不邪。piān piān guāng jué duó chūn huá,zhōng yǒu chún yīn zhèng bù xié。
跛鳖久惭追骏足,降旗今巳怯崇牙。bǒ biē jiǔ cán zhuī jùn zú,jiàng qí jīn sì qiè chóng yá。
清新格调空吟讽,猥冗言辞自咄嗟。qīng xīn gé diào kōng yín fěng,wěi rǒng yán cí zì duō jiē。
为我指迷终有得,曲蓬从此长丛麻。wèi wǒ zhǐ mí zhōng yǒu dé,qū péng cóng cǐ zhǎng cóng má。

思归

王令

平生孤愤自潸然,不作春蚕但食眠。píng shēng gū fèn zì shān rán,bù zuò chūn cán dàn shí mián。
干禄有心羞枉道,无田虚日望丰年。gàn lù yǒu xīn xiū wǎng dào,wú tián xū rì wàng fēng nián。
每将浩叹期黄卷,已许多忧竞白颠。měi jiāng hào tàn qī huáng juǎn,yǐ xǔ duō yōu jìng bái diān。
旧笑古人轻独往,近来还自忆林泉。jiù xiào gǔ rén qīng dú wǎng,jìn lái hái zì yì lín quán。

秋日感愤二首

王令

击剑高歌四顾遐,男儿何事系如瓜。jī jiàn gāo gē sì gù xiá,nán ér hé shì xì rú guā。
蛟龙不是池中物,燕雀乌知陇上嗟。jiāo lóng bù shì chí zhōng wù,yàn què wū zhī lǒng shàng jiē。
命有傥来犹未耳,天徒生我使穷耶。mìng yǒu tǎng lái yóu wèi ěr,tiān tú shēng wǒ shǐ qióng yé。
谢安未是才难者,底事苍生却盛夸。xiè ān wèi shì cái nán zhě,dǐ shì cāng shēng què shèng kuā。

秋日感愤二首

王令

坐睨归鸿起自嗟,西风吹落泪痕斜。zuò nì guī hóng qǐ zì jiē,xī fēng chuī luò lèi hén xié。
聚书老懒堆尘楮,秋剑寒酸蛰铁蛇。jù shū lǎo lǎn duī chén chǔ,qiū jiàn hán suān zhé tiě shé。
自是卧龙犹戢角,浪嗟穴虎向生牙。zì shì wò lóng yóu jí jiǎo,làng jiē xué hǔ xiàng shēng yá。
从来思掷班佣笔,况是西山旧有家。cóng lái sī zhì bān yōng bǐ,kuàng shì xī shān jiù yǒu jiā。

病中

王令

十日身无一日宁,病源知向百忧生。shí rì shēn wú yī rì níng,bìng yuán zhī xiàng bǎi yōu shēng。
寒侵骐骥应方瘦,蠹满楩楠岂易荣。hán qīn qí jì yīng fāng shòu,dù mǎn pián nán qǐ yì róng。
小阁昼闲书帙乱,画堂风静药罗声。xiǎo gé zhòu xián shū zhì luàn,huà táng fēng jìng yào luó shēng。
北山扶杖终归去,寄语岩猿莫晓惊。běi shān fú zhàng zhōng guī qù,jì yǔ yán yuán mò xiǎo jīng。

寄介甫

王令

已推事业皆归命,空有文章自满家。yǐ tuī shì yè jiē guī mìng,kōng yǒu wén zhāng zì mǎn jiā。
借使牛羊虽有责,岂于凤鸟独无嗟。jiè shǐ niú yáng suī yǒu zé,qǐ yú fèng niǎo dú wú jiē。
人留孟子皆非道,客议扬雄正自哗。rén liú mèng zi jiē fēi dào,kè yì yáng xióng zhèng zì huā。
贤哲相望每千古,得逢犹说与时差。xián zhé xiāng wàng měi qiān gǔ,dé féng yóu shuō yǔ shí chà。