古诗词

同馀杭尉江仲嘉褒道人陈祖德良孙游洞霄宫

程俱

太湖隐吏迂且顽,手扳柱颊看西山。tài hú yǐn lì yū qiě wán,shǒu bān zhù jiá kàn xī shān。
笔床茶灶向何许,往来洞庭林屋间。bǐ chuáng chá zào xiàng hé xǔ,wǎng lái dòng tíng lín wū jiān。
旧闻西门彻悬霤,故整烟艇寻苕川。jiù wén xī mén chè xuán liù,gù zhěng yān tǐng xún sháo chuān。
却惊天柱矗云表,势与太华争擎天。què jīng tiān zhù chù yún biǎo,shì yǔ tài huá zhēng qíng tiān。
幅巾跨马及晓鼓,逸思自觉奔春泉。fú jīn kuà mǎ jí xiǎo gǔ,yì sī zì jué bēn chūn quán。
其谁从者二妙士,金庭老客南昌仙。qí shuí cóng zhě èr miào shì,jīn tíng lǎo kè nán chāng xiān。
齐驱共语失长道,但见平阪连桑田。qí qū gòng yǔ shī zhǎng dào,dàn jiàn píng bǎn lián sāng tián。
篮舆后继独不语,鼻息栩栩山耸肩。lán yú hòu jì dú bù yǔ,bí xī xǔ xǔ shān sǒng jiān。
岗回涧曲若无路,万叠老翠漫秋烟。gǎng huí jiàn qū ruò wú lù,wàn dié lǎo cuì màn qiū yān。
三山对起锁诘屈,仅容蹄辙通人寰。sān shān duì qǐ suǒ jí qū,jǐn róng tí zhé tōng rén huán。
羊肠移险在平地,九疑山色荒联绵。yáng cháng yí xiǎn zài píng dì,jiǔ yí shān sè huāng lián mián。
穿松酌水寻二洞,低隐岩腹高山巅。chuān sōng zhuó shuǐ xún èr dòng,dī yǐn yán fù gāo shān diān。
山巅石室如列厦,接肘可置千宾筵。shān diān shí shì rú liè shà,jiē zhǒu kě zhì qiān bīn yán。
最怜西洞隔凡处,凝乳络壁留空圆。zuì lián xī dòng gé fán chù,níng rǔ luò bì liú kōng yuán。
我将拂袖去不返,戏击雷鼓挥神鞭。wǒ jiāng fú xiù qù bù fǎn,xì jī léi gǔ huī shén biān。
三华宝衣立可致,九赤班符何足传。sān huá bǎo yī lì kě zhì,jiǔ chì bān fú hé zú chuán。
只将尻与驾神马,岂顾家火烧凡铅。zhǐ jiāng kāo yǔ jià shén mǎ,qǐ gù jiā huǒ shāo fán qiān。
又疑灵物之所宅,卵孕变化蟠蜿蜒。yòu yí líng wù zhī suǒ zhái,luǎn yùn biàn huà pán wān yán。
金龙玉简投不满,恐复下与东溟连。jīn lóng yù jiǎn tóu bù mǎn,kǒng fù xià yǔ dōng míng lián。
我嗟何地非圣处,火聚正坐青云軿。wǒ jiē hé dì fēi shèng chù,huǒ jù zhèng zuò qīng yún píng。
目前阊阖昼自启,电顷已超天地先。mù qián chāng hé zhòu zì qǐ,diàn qǐng yǐ chāo tiān dì xiān。
正缘一念重山岳,障碍何啻重城坚。zhèng yuán yī niàn zhòng shān yuè,zhàng ài hé chì zhòng chéng jiān。
就令信脚到仙宇,凡骨至死包腥膻。jiù lìng xìn jiǎo dào xiān yǔ,fán gǔ zhì sǐ bāo xīng shān。
胶胶世网浪自缠,会当去之如蜕蝉。jiāo jiāo shì wǎng làng zì chán,huì dāng qù zhī rú tuì chán。
谁能白衣傍金马,且复锦袍乘钓船。shuí néng bái yī bàng jīn mǎ,qiě fù jǐn páo chéng diào chuán。
金庭客,南昌仙,他年与我乘八景,举手少别三千年。jīn tíng kè,nán chāng xiān,tā nián yǔ wǒ chéng bā jǐng,jǔ shǒu shǎo bié sān qiān nián。
程俱

程俱

宋衢州开化人,字致道,号北山。以外祖邓润甫荫补吴江县主簿。徽宗宣和二年赐上舍出身。高宗建炎中为太常少卿,知秀州。绍兴初,为秘书少监,上《麟台故事》,擢中书舍人兼侍讲。提举江州太平观,除徽猷阁待制。后秦桧荐领史事,力辞不就。善为制诰。工诗文,风格典雅。有《北山小集》。 程俱的作品>>

猜您喜欢

江仲嘉行邑将归见寄绝句次韵

程俱

诗城端欲据天山,酒户犹能敌饮仙。shī chéng duān yù jù tiān shān,jiǔ hù yóu néng dí yǐn xiān。
幽事相关公事了,如屏千嶂翠连绵。yōu shì xiāng guān gōng shì le,rú píng qiān zhàng cuì lián mián。

江仲嘉行邑将归见寄绝句次韵

程俱

闻说人间有阆风,飞霞无路欲谁从。wén shuō rén jiān yǒu láng fēng,fēi xiá wú lù yù shuí cóng。
只今华发惊衰态,却羡苍松独耐冬。zhǐ jīn huá fā jīng shuāi tài,què xiàn cāng sōng dú nài dōng。

江仲嘉行邑将归见寄绝句次韵

程俱

君知曹子幻奇功,法界由来一性风。jūn zhī cáo zi huàn qí gōng,fǎ jiè yóu lái yī xìng fēng。
等是少年夸狡狯,杖端聊挂蕊珠宫。děng shì shǎo nián kuā jiǎo kuài,zhàng duān liáo guà ruǐ zhū gōng。

叶翰林令画僧作偃松于石林堂壁有诗余次韵

程俱

试驱毛颍沐方诸,盘礴经营惨澹初。shì qū máo yǐng mù fāng zhū,pán bó jīng yíng cǎn dàn chū。
莫作世间虚妄见,笔端三昧入无馀。mò zuò shì jiān xū wàng jiàn,bǐ duān sān mèi rù wú yú。

叶翰林令画僧作偃松于石林堂壁有诗余次韵

程俱

当年溜雨三千尺,回首丘山力万牛。dāng nián liū yǔ sān qiān chǐ,huí shǒu qiū shān lì wàn niú。
故作轮囷攲绝壁,苦心苍节俯清流。gù zuò lún qūn qī jué bì,kǔ xīn cāng jié fǔ qīng liú。

叶翰林令画僧作偃松于石林堂壁有诗余次韵

程俱

人间境物无非画,笔下丹青却是诗。rén jiān jìng wù wú fēi huà,bǐ xià dān qīng què shì shī。
流出胸中无尽藏,翰林词笔是良师。liú chū xiōng zhōng wú jǐn cáng,hàn lín cí bǐ shì liáng shī。

叶翰林令画僧作偃松于石林堂壁有诗余次韵

程俱

眼中突兀蓝田馆,前日空山秽不治。yǎn zhōng tū wù lán tián guǎn,qián rì kōng shān huì bù zhì。
聊遣上人供幻事,戏将方丈纳仇池。liáo qiǎn shàng rén gōng huàn shì,xì jiāng fāng zhàng nà chóu chí。

寄谢叶翰林见招

程俱

风流刺史从英游,况复西湖菡萏秋。fēng liú cì shǐ cóng yīng yóu,kuàng fù xī hú hàn dàn qiū。
授简岂堪陪兔苑,举鞭聊欲醉荆州。shòu jiǎn qǐ kān péi tù yuàn,jǔ biān liáo yù zuì jīng zhōu。

寄谢叶翰林见招

程俱

白雪词章胜远游,胸中清鉴有阳秋。bái xuě cí zhāng shèng yuǎn yóu,xiōng zhōng qīng jiàn yǒu yáng qiū。
玉堂正要如椽笔,肯使经年借一州。yù táng zhèng yào rú chuán bǐ,kěn shǐ jīng nián jiè yī zhōu。

题许徽猷韩干二马

程俱

并辔长途骋二龙,紫骝飞度玉花骢。bìng pèi zhǎng tú chěng èr lóng,zǐ liú fēi dù yù huā cōng。
何年照影瑶池暮,露鬣风鬉惨澹中。hé nián zhào yǐng yáo chí mù,lù liè fēng zōng cǎn dàn zhōng。

观大洪淳公送觉上人颂演为四首

程俱

异类潜行未兆前,个中谁辨正中偏。yì lèi qián xíng wèi zhào qián,gè zhōng shuí biàn zhèng zhōng piān。
沈沈海底三更月,杳杳长空万里天。shěn shěn hǎi dǐ sān gèng yuè,yǎo yǎo zhǎng kōng wàn lǐ tiān。

观大洪淳公送觉上人颂演为四首

程俱

昂藏头角耸摩天,玉马嘶风曲调全。áng cáng tóu jiǎo sǒng mó tiān,yù mǎ sī fēng qū diào quán。
却向大洪山顶上,一声惊散野狐禅。què xiàng dà hóng shān dǐng shàng,yī shēng jīng sàn yě hú chán。

观大洪淳公送觉上人颂演为四首

程俱

回途莫守寒岩草,岩前枯木春风到。huí tú mò shǒu hán yán cǎo,yán qián kū mù chūn fēng dào。
玉颜年少满头霜,花落花开不知老。yù yán nián shǎo mǎn tóu shuāng,huā luò huā kāi bù zhī lǎo。

观大洪淳公送觉上人颂演为四首

程俱

耕破威音那畔田,向来荒草不知年。gēng pò wēi yīn nà pàn tián,xiàng lái huāng cǎo bù zhī nián。
铁牛闲卧无人唤,回首芃芃绿满川。tiě niú xián wò wú rén huàn,huí shǒu péng péng lǜ mǎn chuān。

和潜老秋日山中

程俱

夜漏初添数刻长,毛尘何足较牛羊。yè lòu chū tiān shù kè zhǎng,máo chén hé zú jiào niú yáng。
道人一念三祗劫,春草秋花自在香。dào rén yī niàn sān zhī jié,chūn cǎo qiū huā zì zài xiāng。