古诗词

次韵和象之夏夜作

黄庶

大暑暴虐如恶酒,意思颓困不可醒。dà shǔ bào nüè rú è jiǔ,yì sī tuí kùn bù kě xǐng。
日官我疑借炎热,昊轮出火星荧荧。rì guān wǒ yí jiè yán rè,hào lún chū huǒ xīng yíng yíng。
霈然一雨翳晚景,庭树洗出蜩螗声。pèi rán yī yǔ yì wǎn jǐng,tíng shù xǐ chū tiáo táng shēng。
微云扫洒供夜坐,造化似解通人情。wēi yún sǎo sǎ gōng yè zuò,zào huà shì jiě tōng rén qíng。
清风明月作三友,趣君可买轻连城。qīng fēng míng yuè zuò sān yǒu,qù jūn kě mǎi qīng lián chéng。
恍然身在冲泊域,目空万状遗骸形。huǎng rán shēn zài chōng pō yù,mù kōng wàn zhuàng yí hái xíng。
此特象之入诗国,句句锻鍊炉锤精。cǐ tè xiàng zhī rù shī guó,jù jù duàn liàn lú chuí jīng。
穷微心到混沌侧,高处意气扪日星。qióng wēi xīn dào hùn dùn cè,gāo chù yì qì mén rì xīng。
诘朝携诗示我读,饥肠馋口逢珍烹。jí cháo xié shī shì wǒ dú,jī cháng chán kǒu féng zhēn pēng。
义幽语险索究解,如手捕虎不敢停。yì yōu yǔ xiǎn suǒ jiū jiě,rú shǒu bǔ hǔ bù gǎn tíng。
归来牵勉拾馀思,鱼目愧傍蟾蜍明。guī lái qiān miǎn shí yú sī,yú mù kuì bàng chán chú míng。

黄庶

宋洪州分宁人,字亚父。黄湜子。仁宗庆历二年进士。历佐一府三州,皆为从事。后摄知康州。工诗。有《伐檀集》。 黄庶的作品>>

猜您喜欢

和刘卿材十咏耕者

黄庶

忆得别离日,乡桥柳脚斜。yì dé bié lí rì,xiāng qiáo liǔ jiǎo xié。
读君诗一转,全似到吾家。dú jūn shī yī zhuǎn,quán shì dào wú jiā。

筇竹杖

黄庶

琴鹤为友朋,出入常拂拭。qín hè wèi yǒu péng,chū rù cháng fú shì。
生来节便高,故有扶危力。shēng lái jié biàn gāo,gù yǒu fú wēi lì。

闻蛙

黄庶

佞舌儿女柔,异教蜩螗喧。nìng shé ér nǚ róu,yì jiào tiáo táng xuān。
岂能听蛙黾,静枕诗书眠。qǐ néng tīng wā mǐn,jìng zhěn shī shū mián。

渔家长安前诗

黄庶

插屋数竿网,穿篱几尺船。chā wū shù gān wǎng,chuān lí jǐ chǐ chuán。
水乡菱芡足,不著免租钱。shuǐ xiāng líng qiàn zú,bù zhù miǎn zū qián。

偶书

黄庶

此心为地把书耕,若问生涯指六经。cǐ xīn wèi dì bǎ shū gēng,ruò wèn shēng yá zhǐ liù jīng。
欲语世人真富贵,胸中珠玉又无形。yù yǔ shì rén zhēn fù guì,xiōng zhōng zhū yù yòu wú xíng。

灵竹

黄庶

绿阴清韵竹萧然,历历当年泣泪痕。lǜ yīn qīng yùn zhú xiāo rán,lì lì dāng nián qì lèi hén。
千古舜妃湘水底,必应憔悴有惭魂。qiān gǔ shùn fēi xiāng shuǐ dǐ,bì yīng qiáo cuì yǒu cán hún。

山水卧屏

黄庶

林泉生长厌应难,更写方屏几曲间。lín quán shēng zhǎng yàn yīng nán,gèng xiě fāng píng jǐ qū jiān。
仕宦东西苦无定,此心长似宿家山。shì huàn dōng xī kǔ wú dìng,cǐ xīn zhǎng shì sù jiā shān。

探春

黄庶

雪里犹能醉落梅,好营杯具待春来。xuě lǐ yóu néng zuì luò méi,hǎo yíng bēi jù dài chūn lái。
东风便试新刀尺,万叶千花一手裁。dōng fēng biàn shì xīn dāo chǐ,wàn yè qiān huā yī shǒu cái。

题东寺柱

黄庶

竹风松月牢于锁,关闭人心物外情。zhú fēng sōng yuè láo yú suǒ,guān bì rén xīn wù wài qíng。
燕雀闻经俱已惯,归来不怕读书声。yàn què wén jīng jù yǐ guàn,guī lái bù pà dú shū shēng。

题公美庭前芦

黄庶

长安只说谁花好,君把青芦砌下栽。zhǎng ān zhǐ shuō shuí huā hǎo,jūn bǎ qīng lú qì xià zāi。
鸣雁也知人好事,几时衔得入关来。míng yàn yě zhī rén hǎo shì,jǐ shí xián dé rù guān lái。

伊川喜雨

黄庶

尺雨乘春慰望深,家家仓廪一年心。chǐ yǔ chéng chūn wèi wàng shēn,jiā jiā cāng lǐn yī nián xīn。
伊川父老还知否,此是随车傅说霖。yī chuān fù lǎo hái zhī fǒu,cǐ shì suí chē fù shuō lín。

饮张承制园亭

黄庶

小园岂是春来晚,四月花飞入酒杯。xiǎo yuán qǐ shì chūn lái wǎn,sì yuè huā fēi rù jiǔ bēi。
都为主人尤好事,风光留住不教回。dōu wèi zhǔ rén yóu hǎo shì,fēng guāng liú zhù bù jiào huí。

次韵向元伯春晚有作

黄庶

好花未得千场醉,风雨飘零又一春。hǎo huā wèi dé qiān chǎng zuì,fēng yǔ piāo líng yòu yī chūn。
自是劳生无暇日,芳菲何处解孤人。zì shì láo shēng wú xiá rì,fāng fēi hé chù jiě gū rén。

次韵元伯西轩桃李

黄庶

李白桃红气味奢,早须分付醉吟家。lǐ bái táo hóng qì wèi shē,zǎo xū fēn fù zuì yín jiā。
春风春雨难期信,便是无言做落花。chūn fēng chūn yǔ nán qī xìn,biàn shì wú yán zuò luò huā。

望春偶书

黄庶

信马寻春上古原,天工一幅绣平川。xìn mǎ xún chūn shàng gǔ yuán,tiān gōng yī fú xiù píng chuān。
花应笑我将诗句,便当游人费万钱。huā yīng xiào wǒ jiāng shī jù,biàn dāng yóu rén fèi wàn qián。
89123456