古诗词

石井诗一首

林栗

石井灵踪信不凡,一泓岩下碧深潭。shí jǐng líng zōng xìn bù fán,yī hóng yán xià bì shēn tán。
谁磨皎洁青铜镜,更琢玲珑碧玉龛。shuí mó jiǎo jié qīng tóng jìng,gèng zuó líng lóng bì yù kān。
濯去衣巾无限垢,漱来齿颊有馀甘。zhuó qù yī jīn wú xiàn gòu,shù lái chǐ jiá yǒu yú gān。
悬知坎谷非佳井,寄语诗人莫恨谈。xuán zhī kǎn gǔ fēi jiā jǐng,jì yǔ shī rén mò hèn tán。

林栗

宋福州福清人,字黄中。高宗绍兴十二年进士。以荐为太学正,守太常博士。孝宗淳熙十五年,累擢兵部侍郎。朱熹为兵部郎官,栗与之论学不合,遂攻击朱熹本无学术,妄自尊大。因太常博士叶适上封事辩之,侍御史胡晋臣劾栗,出知泉州,改明州。奉祠以卒。谥简肃。 林栗的作品>>

猜您喜欢

高宗皇帝挽词

林栗

仓猝扶宗社,艰危启圣神。cāng cù fú zōng shè,jiān wēi qǐ shèng shén。
英雄归驾御,狂狡愿和亲。yīng xióng guī jià yù,kuáng jiǎo yuàn hé qīn。
泛扫妖氛净,恢张治化新。fàn sǎo yāo fēn jìng,huī zhāng zhì huà xīn。
倦勤三纪外,头白尽遗民。juàn qín sān jì wài,tóu bái jǐn yí mín。

高宗皇帝挽词

林栗

周汉中兴胜,唐虞内禅高。zhōu hàn zhōng xīng shèng,táng yú nèi chán gāo。
髀消从马腹,屣脱等鸿毛。bì xiāo cóng mǎ fù,xǐ tuō děng hóng máo。
弓剑悲长在,羹墙慕转劳。gōng jiàn bēi zhǎng zài,gēng qiáng mù zhuǎn láo。
龙髯攀莫及,四海共呼咷。lóng rán pān mò jí,sì hǎi gòng hū táo。

高宗皇帝挽词

林栗

兼爱无南北,全能冠古今。jiān ài wú nán běi,quán néng guān gǔ jīn。
典坟供夜览,烽火自宵沉。diǎn fén gōng yè lǎn,fēng huǒ zì xiāo chén。
睿藻成章焕,宸钧寓意深。ruì zǎo chéng zhāng huàn,chén jūn yù yì shēn。
万年垂琬琰,谁识至仁心。wàn nián chuí wǎn yǎn,shuí shí zhì rén xīn。