古诗词

求刘忱明复龙图为画山水

冯山

晋唐诸公重小笔,高价直与才名俱。jìn táng zhū gōng zhòng xiǎo bǐ,gāo jià zhí yǔ cái míng jù。
然多华丹少泉石,清格往往人间无。rán duō huá dān shǎo quán shí,qīng gé wǎng wǎng rén jiān wú。
至今百存无一二,存者真伪难分区。zhì jīn bǎi cún wú yī èr,cún zhě zhēn wěi nán fēn qū。
营丘李成称绝迹,峰岩秀拔非常模。yíng qiū lǐ chéng chēng jué jì,fēng yán xiù bá fēi cháng mó。
穆之洒落亦其亚,玉堂屏上潇湘图。mù zhī sǎ luò yì qí yà,yù táng píng shàng xiāo xiāng tú。
董屈许范凡数辈,隐隐俗气藏肌肤。dǒng qū xǔ fàn fán shù bèi,yǐn yǐn sú qì cáng jī fū。
乃知山水系绝品,笔墨造化非功夫。nǎi zhī shān shuǐ xì jué pǐn,bǐ mò zào huà fēi gōng fū。
要之文章之绪馀,世上真巧归吾儒。yào zhī wén zhāng zhī xù yú,shì shàng zhēn qiǎo guī wú rú。
益昌台府少文字,见性文室谈毗卢。yì chāng tái fǔ shǎo wén zì,jiàn xìng wén shì tán pí lú。
龙门雪景生坐隅,山潜水奥争奔趋。lóng mén xuě jǐng shēng zuò yú,shān qián shuǐ ào zhēng bēn qū。
倚空直干斗孤耸,缘险古道盘萦纡。yǐ kōng zhí gàn dòu gū sǒng,yuán xiǎn gǔ dào pán yíng yū。
拥衲禅僧对寂寞,携琴朝士来崎岖。yōng nà chán sēng duì jì mò,xié qín cháo shì lái qí qū。
主人肆笔聊自娱,新言默与天机符。zhǔ rén sì bǐ liáo zì yú,xīn yán mò yǔ tiān jī fú。
公家清白传数世,经济满腹冰霜壶。gōng jiā qīng bái chuán shù shì,jīng jì mǎn fù bīng shuāng hú。
一言不用辄掉臂,五年蜀使甘驰驱。yī yán bù yòng zhé diào bì,wǔ nián shǔ shǐ gān chí qū。
时将素毫写胸臆,宁复意外分精粗。shí jiāng sù háo xiě xiōng yì,níng fù yì wài fēn jīng cū。
复古虽清尚许格,与可亦壮非燕徒。fù gǔ suī qīng shàng xǔ gé,yǔ kě yì zhuàng fēi yàn tú。
岂如公思脱羁束,破碎嵩华倾江湖。qǐ rú gōng sī tuō jī shù,pò suì sōng huá qīng jiāng hú。
穷冬从公熟窥看,爱重不觉声嗟吁。qióng dōng cóng gōng shú kuī kàn,ài zhòng bù jué shēng jiē xū。
灵峰北菀助萧爽,雪不到地风号枯。líng fēng běi wǎn zhù xiāo shuǎng,xuě bù dào dì fēng hào kū。
平生好画已成癖,宁借不喜临与摹。píng shēng hǎo huà yǐ chéng pǐ,níng jiè bù xǐ lín yǔ mó。
出公门下欠公笔,有类客海遗明珠。chū gōng mén xià qiàn gōng bǐ,yǒu lèi kè hǎi yí míng zhū。
愿公乘兴一挥洒,束绢数幅光芬敷。yuàn gōng chéng xīng yī huī sǎ,shù juàn shù fú guāng fēn fū。
异时解组还故庐,皎洁将伴林泉躯。yì shí jiě zǔ hái gù lú,jiǎo jié jiāng bàn lín quán qū。

冯山

宋普州安岳人,字允南。初名献能。时称鸿硕先生。嘉祐二年进士。熙宁末,为秘书丞、通判梓州。邓绾荐为台官,不就,退居二十年。后范祖禹荐于朝,官终祠部郎中。有《春秋通解》、《冯安岳集》。 冯山的作品>>

猜您喜欢

黄甘寄李献甫

冯山

果山多果遍林丘,惟有黄甘格最优。guǒ shān duō guǒ biàn lín qiū,wéi yǒu huáng gān gé zuì yōu。
繁结几经秋雨熟,完滋宜带晚霜收。fán jié jǐ jīng qiū yǔ shú,wán zī yí dài wǎn shuāng shōu。
霞馀点缀青林远,星散玲珑绿叶稠。xiá yú diǎn zhuì qīng lín yuǎn,xīng sàn líng lóng lǜ yè chóu。
秀色盈衢争委市,秾香浮水半通舟。xiù sè yíng qú zhēng wěi shì,nóng xiāng fú shuǐ bàn tōng zhōu。
金苞烂漫差三等,乳蒂龙钟占上游。jīn bāo làn màn chà sān děng,rǔ dì lóng zhōng zhàn shàng yóu。
一宴尝珍皆绝品,万钱要价或轻酬。yī yàn cháng zhēn jiē jué pǐn,wàn qián yào jià huò qīng chóu。
盘筵皎洁如圆盖,梨栗粗凡似赘疣。pán yán jiǎo jié rú yuán gài,lí lì cū fán shì zhuì yóu。
蕴藉佳宾忻共赏,芬芳醇酎雅相投。yùn jí jiā bīn xīn gòng shǎng,fēn fāng chún zhòu yǎ xiāng tóu。
殷勤食指尝先动,顾盼馋涎已自流。yīn qín shí zhǐ cháng xiān dòng,gù pàn chán xián yǐ zì liú。
花瓣琼瑶纷落爪,云腴冰雪冷侵喉。huā bàn qióng yáo fēn luò zhǎo,yún yú bīng xuě lěng qīn hóu。
蒲萄锁碎终非匹,荔子肥甘仅可俦。pú táo suǒ suì zhōng fēi pǐ,lì zi féi gān jǐn kě chóu。
但效儿童贪磊落,不知牙齿怯飕飗。dàn xiào ér tóng tān lěi luò,bù zhī yá chǐ qiè sōu liú。
力蠲消渴多年病,清酿骚吟一腹秋。lì juān xiāo kě duō nián bìng,qīng niàng sāo yín yī fù qiū。
属餍且行犹掌上,闷馀虽卧亦床头。shǔ yàn qiě xíng yóu zhǎng shàng,mèn yú suī wò yì chuáng tóu。
肤轻渐密衣犹重,种好悬囊子尚留。fū qīng jiàn mì yī yóu zhòng,zhǒng hǎo xuán náng zi shàng liú。
憔悴瀼西三寸小,酸寒东望一枚休。qiáo cuì ráng xī sān cùn xiǎo,suān hán dōng wàng yī méi xiū。
柽均奴仆知郎贵,橘类玞砥比玉羞。chēng jūn nú pū zhī láng guì,jú lèi fū dǐ bǐ yù xiū。
美实旧嗟遗贡禹,嘉名今愧下温州。měi shí jiù jiē yí gòng yǔ,jiā míng jīn kuì xià wēn zhōu。
多栽厚利羸栀茜,一熟经时汗马牛。duō zāi hòu lì léi zhī qiàn,yī shú jīng shí hàn mǎ niú。
晚岁幸为安汉守,眼明重到洞庭游。wǎn suì xìng wèi ān hàn shǒu,yǎn míng zhòng dào dòng tíng yóu。
已将滋味千时好,宁免苞苴徇世求。yǐ jiāng zī wèi qiān shí hǎo,níng miǎn bāo jū xùn shì qiú。
大嚼有谁能快意,素餐无事却成忧。dà jué yǒu shuí néng kuài yì,sù cān wú shì què chéng yōu。
徐陵奖识诗辞古,胡济矜夸赋笔遒。xú líng jiǎng shí shī cí gǔ,hú jì jīn kuā fù bǐ qiú。
愿得新篇聊假借,庶几声望出遐陬。yuàn dé xīn piān liáo jiǎ jiè,shù jǐ shēng wàng chū xiá zōu。

送宋构成之运判赴阙

冯山

曾留先帝紫宸班,高议雍容数刻间。céng liú xiān dì zǐ chén bān,gāo yì yōng róng shù kè jiān。
使节光华金口赐,乡枌歌舞绣衣还。shǐ jié guāng huá jīn kǒu cì,xiāng fén gē wǔ xiù yī hái。
炉锤应手皆良法,斤斧投虚辄大奸。lú chuí yīng shǒu jiē liáng fǎ,jīn fǔ tóu xū zhé dà jiān。
坐席贤劳殊未暖,归轺严召遽难攀。zuò xí xián láo shū wèi nuǎn,guī yáo yán zhào jù nán pān。
豪曹自是青云器,骐骥应无白日闲。háo cáo zì shì qīng yún qì,qí jì yīng wú bái rì xián。
苏孺故人聊养拙,君公行部每开颜。sū rú gù rén liáo yǎng zhuō,jūn gōng xíng bù měi kāi yán。
新知邂逅情犹在,远别逡巡涕欲潸。xīn zhī xiè hòu qíng yóu zài,yuǎn bié qūn xún tì yù shān。
人事去来宁可问,试看庄叟道中环。rén shì qù lái níng kě wèn,shì kàn zhuāng sǒu dào zhōng huán。

送徐之才赴洋州

冯山

三河使指皆精选,八座郎官最上游。sān hé shǐ zhǐ jiē jīng xuǎn,bā zuò láng guān zuì shàng yóu。
袖手看人趋要职,息肩随分领偏州。xiù shǒu kàn rén qū yào zhí,xī jiān suí fēn lǐng piān zhōu。
遐方暂屈严明府,旧部争迎郭细侯。xiá fāng zàn qū yán míng fǔ,jiù bù zhēng yíng guō xì hóu。
常爱昔人为郡乐,不妨循吏与民休。cháng ài xī rén wèi jùn lè,bù fáng xún lì yǔ mín xiū。
枌榆指顾秦川近,台榭周环灙水流。fén yú zhǐ gù qín chuān jìn,tái xiè zhōu huán dǎng shuǐ liú。
阙下子牟心感慨,天涯宾客老淹留。quē xià zi móu xīn gǎn kǎi,tiān yá bīn kè lǎo yān liú。
方将振羽趋庭鹭,岂便忘机狎海鸥。fāng jiāng zhèn yǔ qū tíng lù,qǐ biàn wàng jī xiá hǎi ōu。
青汉绕山迎隼旆,北风吹雪犯貂裘。qīng hàn rào shān yíng sǔn pèi,běi fēng chuī xuě fàn diāo qiú。
从来恩馆深仁遇,依旧邻封窃庇庥。cóng lái ēn guǎn shēn rén yù,yī jiù lín fēng qiè bì xiū。
远别不惟思酒盏,相忘何事更书邮。yuǎn bié bù wéi sī jiǔ zhǎn,xiāng wàng hé shì gèng shū yóu。
郢中无和阳春曲,时寄新声欲强酬。yǐng zhōng wú hé yáng chūn qū,shí jì xīn shēng yù qiáng chóu。

和刘明复铁老君观

冯山

放辔逍遥物外情,登真一境照人清。fàng pèi xiāo yáo wù wài qíng,dēng zhēn yī jìng zhào rén qīng。
巍然道德玄元像,传得胚浑太古精。wēi rán dào dé xuán yuán xiàng,chuán dé pēi hún tài gǔ jīng。
造化工夫应默运,神仙仪相自随成。zào huà gōng fū yīng mò yùn,shén xiān yí xiāng zì suí chéng。
江山地胜空遗迹,圣智长存即久生。jiāng shān dì shèng kōng yí jì,shèng zhì zhǎng cún jí jiǔ shēng。
寂寞黄冠犹好事,微茫丹灶不知名。jì mò huáng guān yóu hǎo shì,wēi máng dān zào bù zhī míng。
淮南英胄来瞻仰,骤起清风化蜀氓。huái nán yīng zhòu lái zhān yǎng,zhòu qǐ qīng fēng huà shǔ máng。

和刘漕明复观吴生画

冯山

古观萧条昔未名,却因吴笔助神灵。gǔ guān xiāo tiáo xī wèi míng,què yīn wú bǐ zhù shén líng。
能将万化豪端意,写出群仙物外形。néng jiāng wàn huà háo duān yì,xiě chū qún xiān wù wài xíng。
俊逸状如裴剑舞,周环时见蜀山青。jùn yì zhuàng rú péi jiàn wǔ,zhōu huán shí jiàn shǔ shān qīng。
阴兵耸动惊魑魅,真仗飘摇拥户庭。yīn bīng sǒng dòng jīng chī mèi,zhēn zhàng piāo yáo yōng hù tíng。
按部每来除枳棘,题诗留与御风霆。àn bù měi lái chú zhǐ jí,tí shī liú yǔ yù fēng tíng。
因嗟画癖无由见,魂逐车尘为一经。yīn jiē huà pǐ wú yóu jiàn,hún zhú chē chén wèi yī jīng。

春游

冯山

邀约东风共出城,云容羞日弄阴晴。yāo yuē dōng fēng gòng chū chéng,yún róng xiū rì nòng yīn qíng。
看人墙外冲花气,下马石间闻水声。kàn rén qiáng wài chōng huā qì,xià mǎ shí jiān wén shuǐ shēng。
林蘖半从樵刃起,草牙还傍烧痕生。lín niè bàn cóng qiáo rèn qǐ,cǎo yá hái bàng shāo hén shēng。
趁时桃李参差发,得意禽虫各自鸣。chèn shí táo lǐ cān chà fā,dé yì qín chóng gè zì míng。
开谢眼前穷物态,丰登时下见民情。kāi xiè yǎn qián qióng wù tài,fēng dēng shí xià jiàn mín qíng。
悔将诗笔随春酒,万景投怀醉不成。huǐ jiāng shī bǐ suí chūn jiǔ,wàn jǐng tóu huái zuì bù chéng。

幽怀十二首

冯山

秋风萧然起,乔木叶飞翻。qiū fēng xiāo rán qǐ,qiáo mù yè fēi fān。
劲声薄以怒,肃气伤无痕。jìn shēng báo yǐ nù,sù qì shāng wú hén。
洪钧运不私,至义中有恩。hóng jūn yùn bù sī,zhì yì zhōng yǒu ēn。
华滋脱尘滓,生意还本根。huá zī tuō chén zǐ,shēng yì hái běn gēn。

幽怀十二首

冯山

嵯峨群峰高,蓊郁万木滋。cuó é qún fēng gāo,wěng yù wàn mù zī。
一容樵夫手,误落长松枝。yī róng qiáo fū shǒu,wù luò zhǎng sōng zhī。
烟云惨无色,禽鸟鸣且悲。yān yún cǎn wú sè,qín niǎo míng qiě bēi。
人心不为虑,山意从此衰。rén xīn bù wèi lǜ,shān yì cóng cǐ shuāi。

幽怀十二首

冯山

晚林脱馀照,栖鸦上林端。wǎn lín tuō yú zhào,qī yā shàng lín duān。
危枝不容足,踏踏殊未安。wēi zhī bù róng zú,tà tà shū wèi ān。
相乘狐狸暴,宁苦风霜寒。xiāng chéng hú lí bào,níng kǔ fēng shuāng hán。
微生尚忧患,物理几相残。wēi shēng shàng yōu huàn,wù lǐ jǐ xiāng cán。

幽怀十二首

冯山

李渤隐嵩高,愈退名愈重。lǐ bó yǐn sōng gāo,yù tuì míng yù zhòng。
区区水南北,一呼辄为用。qū qū shuǐ nán běi,yī hū zhé wèi yòng。
沽激本同辙,出处或异动。gū jī běn tóng zhé,chū chù huò yì dòng。
善闭不可窥,少室有馀颂。shàn bì bù kě kuī,shǎo shì yǒu yú sòng。

幽怀十二首

冯山

少年气力壮,巾车骋游历。shǎo nián qì lì zhuàng,jīn chē chěng yóu lì。
行人不能到,贪远未有适。xíng rén bù néng dào,tān yuǎn wèi yǒu shì。
昔人六十化,万事岂如一。xī rén liù shí huà,wàn shì qǐ rú yī。
谁为持寸光,环中照心迹。shuí wèi chí cùn guāng,huán zhōng zhào xīn jì。

幽怀十二首

冯山

高架环四壁,古书浩万卷。gāo jià huán sì bì,gǔ shū hào wàn juǎn。
腐儒坐相守,大义老不断。fǔ rú zuò xiāng shǒu,dà yì lǎo bù duàn。
群言几可用,吾道一能贯。qún yán jǐ kě yòng,wú dào yī néng guàn。
巨贤已经世,博士方浩叹。jù xián yǐ jīng shì,bó shì fāng hào tàn。

幽怀十二首

冯山

秋后无多日,山中已倍寒。qiū hòu wú duō rì,shān zhōng yǐ bèi hán。
虫声闻壁脚,雾气出林端。chóng shēng wén bì jiǎo,wù qì chū lín duān。
农事黄时毕,天形碧处宽。nóng shì huáng shí bì,tiān xíng bì chù kuān。
骚人方适意,白露团幽兰。sāo rén fāng shì yì,bái lù tuán yōu lán。

幽怀十二首

冯山

吾羹畦有蔬,吾饭囷有粟。wú gēng qí yǒu shū,wú fàn qūn yǒu sù。
人事少还往,山田自充足。rén shì shǎo hái wǎng,shān tián zì chōng zú。
鸡犬尽日闲,藤萝照门绿。jī quǎn jǐn rì xián,téng luó zhào mén lǜ。
物外乃如此,熙熙古风俗。wù wài nǎi rú cǐ,xī xī gǔ fēng sú。

幽怀十二首

冯山

众呼楚比死,瘈走华氏惊。zhòng hū chǔ bǐ sǐ,chì zǒu huá shì jīng。
仲尼厄兵守,不辍弦歌声。zhòng ní è bīng shǒu,bù chuò xián gē shēng。
外物匪忧患,中怀自险平。wài wù fěi yōu huàn,zhōng huái zì xiǎn píng。
古人纵天机,以道不以兵。gǔ rén zòng tiān jī,yǐ dào bù yǐ bīng。