古诗词

五十少公卿赠何子楚居士

刘一止

五十少公卿,三十老举子。wǔ shí shǎo gōng qīng,sān shí lǎo jǔ zi。
世间老与少,不必较年齿。shì jiān lǎo yǔ shǎo,bù bì jiào nián chǐ。
我观宦达人,颜色自丰美。wǒ guān huàn dá rén,yán sè zì fēng měi。
癯者忽易腴,变化一日耳。qú zhě hū yì yú,biàn huà yī rì ěr。
人言老再少,信是有此理。rén yán lǎo zài shǎo,xìn shì yǒu cǐ lǐ。
我为老诸生,流落逾二纪。wǒ wèi lǎo zhū shēng,liú luò yú èr jì。
四十又过四,淟涊百僚底。sì shí yòu guò sì,tiǎn niǎn bǎi liáo dǐ。
说老已十年,何况真老矣。shuō lǎo yǐ shí nián,hé kuàng zhēn lǎo yǐ。
壮气推幽忧,发白面目缁。zhuàng qì tuī yōu yōu,fā bái miàn mù zī。
宁有再少时,一衰乃如此。níng yǒu zài shǎo shí,yī shuāi nǎi rú cǐ。
何郎穷过我,齿发亦相似。hé láng qióng guò wǒ,chǐ fā yì xiāng shì。
闲居傲轩裳,臞腹满经史。xián jū ào xuān shang,qú fù mǎn jīng shǐ。
时时吐光焰,丽句落窗几。shí shí tǔ guāng yàn,lì jù luò chuāng jǐ。
谁家肯终惠,试此足千里。shuí jiā kěn zhōng huì,shì cǐ zú qiān lǐ。
空令坐穷独,阁户今扫轨。kōng lìng zuò qióng dú,gé hù jīn sǎo guǐ。
宦达世共慕,闲旷我所喜。huàn dá shì gòng mù,xián kuàng wǒ suǒ xǐ。
丈夫生世间,要自发奇伟。zhàng fū shēng shì jiān,yào zì fā qí wěi。
富贵何足云,功名半张纸。fù guì hé zú yún,gōng míng bàn zhāng zhǐ。
古来傲世士,良是穷乃止。gǔ lái ào shì shì,liáng shì qióng nǎi zhǐ。
未有如子年,忼慨隐廛市。wèi yǒu rú zi nián,kāng kǎi yǐn chán shì。
我不愧公卿,愧此少居士。wǒ bù kuì gōng qīng,kuì cǐ shǎo jū shì。

刘一止

刘一止(1078~1160)字行简,号太简居士,湖州归安(今浙江湖州)人。宣和三年进士,累官中书舍人、给事中,以敷文阁直学士致仕。为文敏捷,博学多才,其诗为吕本中、陈与义所叹赏。有《苕溪集》。 刘一止的作品>>

猜您喜欢

题丁氏堂六言四首

刘一止

总自胸中描出,不妨怪怪奇奇。zǒng zì xiōng zhōng miáo chū,bù fáng guài guài qí qí。
雁荡龙湫仿佛,鸾翔凤舞参差。yàn dàng lóng jiǎo fǎng fú,luán xiáng fèng wǔ cān chà。

题丁氏堂六言四首

刘一止

翠峰欲并眉妩,艳蕊难争脸红。cuì fēng yù bìng méi wǔ,yàn ruǐ nán zhēng liǎn hóng。
昔日寒年枯木,何如此个家风。xī rì hán nián kū mù,hé rú cǐ gè jiā fēng。