古诗词

闻一二故人相继而逝感叹书怀

杨万里

故人昔同朝,与游每甚欢。gù rén xī tóng cháo,yǔ yóu měi shén huān。
岂缘势利合,相得文字间。qǐ yuán shì lì hé,xiāng dé wén zì jiān。
有顷各补外,不见今六年。yǒu qǐng gè bǔ wài,bù jiàn jīn liù nián。
我来荆溪上,敲榜索租钱。wǒ lái jīng xī shàng,qiāo bǎng suǒ zū qián。
故人复双入,飞上青云端。gù rén fù shuāng rù,fēi shàng qīng yún duān。
我虽世味澹,羡心能恝然。wǒ suī shì wèi dàn,xiàn xīn néng jiá rán。
忽传故人去,得书墨未干。hū chuán gù rén qù,dé shū mò wèi gàn。
又传故人亡,惊悼摧肺肝。yòu chuán gù rén wáng,jīng dào cuī fèi gān。
鼎贵良独佳,安贫未遽贤。dǐng guì liáng dú jiā,ān pín wèi jù xián。
向以我易彼,安知不作难。xiàng yǐ wǒ yì bǐ,ān zhī bù zuò nán。
今以彼易我,试问谁当悭。jīn yǐ bǐ yì wǒ,shì wèn shuí dāng qiān。
如何捐此躯,必要博好官。rú hé juān cǐ qū,bì yào bó hǎo guān。
顾谓妻与子,官满当归田。gù wèi qī yǔ zi,guān mǎn dāng guī tián。
我贱汝勿羞,我贫汝勿叹。wǒ jiàn rǔ wù xiū,wǒ pín rǔ wù tàn。
从汝丐我身,百年庶团栾。cóng rǔ gài wǒ shēn,bǎi nián shù tuán luán。
妻子笑答我,修短未易言。qī zi xiào dá wǒ,xiū duǎn wèi yì yán。
富贵必速殒,郭令当夭残。fù guì bì sù yǔn,guō lìng dāng yāo cán。
贫贱果永算,颜子寿必延。pín jiàn guǒ yǒng suàn,yán zi shòu bì yán。
我复答渠道,薄命我自怜。wǒ fù dá qú dào,báo mìng wǒ zì lián。
我福肯如郭,我德敢望颜。wǒ fú kěn rú guō,wǒ dé gǎn wàng yán。
造物本啬与,我乃多取旃。zào wù běn sè yǔ,wǒ nǎi duō qǔ zhān。
借令彼不怒,退省我独安。jiè lìng bǐ bù nù,tuì shěng wǒ dú ān。
汝言自有理,我意不可还。rǔ yán zì yǒu lǐ,wǒ yì bù kě hái。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

和司法张仲良醉中论诗二首

杨万里

相过宁嫌数,未行先畏辞。xiāng guò níng xián shù,wèi xíng xiān wèi cí。
要宽千里别,犹费几篇诗。yào kuān qiān lǐ bié,yóu fèi jǐ piān shī。
意得翻难售,声希只自奇。yì dé fān nán shòu,shēng xī zhǐ zì qí。
此生诗社里,三折或知医。cǐ shēng shī shè lǐ,sān zhé huò zhī yī。

别吴教授景衡

杨万里

道合从人笑,情亲觉别难。dào hé cóng rén xiào,qíng qīn jué bié nán。
得朋何恨晚,到老几相看。dé péng hé hèn wǎn,dào lǎo jǐ xiāng kàn。
世路今逾窄,吾徒却自宽。shì lù jīn yú zhǎi,wú tú què zì kuān。
此心各相勉,不但道加餐。cǐ xīn gè xiāng miǎn,bù dàn dào jiā cān。

晚寒

杨万里

莫道今晨热,东风未得欺。mò dào jīn chén rè,dōng fēng wèi dé qī。
晚来作恶甚,寒似禁烟时。wǎn lái zuò è shén,hán shì jìn yān shí。
约雨斜还整,吹花合且离。yuē yǔ xié hái zhěng,chuī huā hé qiě lí。
不应如许峭,故故恼吾衰。bù yīng rú xǔ qiào,gù gù nǎo wú shuāi。

闻莺

杨万里

过雨溪山净,新晴花柳明。guò yǔ xī shān jìng,xīn qíng huā liǔ míng。
来穿两好树,别作一家声。lái chuān liǎng hǎo shù,bié zuò yī jiā shēng。
故欲撩诗兴,仍添怀友情。gù yù liāo shī xīng,réng tiān huái yǒu qíng。
惊飞苦难见,那更绿阴成。jīng fēi kǔ nán jiàn,nà gèng lǜ yīn chéng。

初夏日出且雨

杨万里

笑忆唐人句,无晴还有晴。xiào yì táng rén jù,wú qíng hái yǒu qíng。
斜阳白鸥影,疏雨子规声。xié yáng bái ōu yǐng,shū yǔ zi guī shēng。
台阁非吾事,溪山且此生。tái gé fēi wú shì,xī shān qiě cǐ shēng。
诗成何用好,诗好却难成。shī chéng hé yòng hǎo,shī hǎo què nán chéng。

和文远以作醮相疏

杨万里

涉夏天勤雨,今年定有秋。shè xià tiān qín yǔ,jīn nián dìng yǒu qiū。
试思冲热出,何似带泥游。shì sī chōng rè chū,hé shì dài ní yóu。
轩冕关庄子,江湖著魏牟。xuān miǎn guān zhuāng zi,jiāng hú zhù wèi móu。
高人香火里,也到酒边不。gāo rén xiāng huǒ lǐ,yě dào jiǔ biān bù。

清晓出城别王宣子舍人

杨万里

月细惟愁落,阳升未要忙。yuè xì wéi chóu luò,yáng shēng wèi yào máng。
出门鸡未觉,夹路稻初香。chū mén jī wèi jué,jiā lù dào chū xiāng。
涉世宁容懒,侵星幸稍凉。shè shì níng róng lǎn,qīn xīng xìng shāo liáng。
病来诗久废,觅句费商量。bìng lái shī jiǔ fèi,mì jù fèi shāng liàng。

送王吉州宣子舍人知明州二首

杨万里

满听除书好,明州胜吉州。mǎn tīng chú shū hǎo,míng zhōu shèng jí zhōu。
又为邦伯去,政坐治声优。yòu wèi bāng bó qù,zhèng zuò zhì shēng yōu。
过阙端能遇,居中定作留。guò quē duān néng yù,jū zhōng dìng zuò liú。
新民莫漫喜,竹马不须休。xīn mín mò màn xǐ,zhú mǎ bù xū xiū。

送王吉州宣子舍人知明州二首

杨万里

碧海翻词笔,清霜逼谊风。bì hǎi fān cí bǐ,qīng shuāng bī yì fēng。
不应盛名下,未著玉堂中。bù yīng shèng míng xià,wèi zhù yù táng zhōng。
剩欲公留此,其如帝望公。shèng yù gōng liú cǐ,qí rú dì wàng gōng。
从今摩病眼,看到火城红。cóng jīn mó bìng yǎn,kàn dào huǒ chéng hóng。

霜露

杨万里

落照红犹剩,初星白未真。luò zhào hóng yóu shèng,chū xīng bái wèi zhēn。
霜威能夺月,寒力故欺人。shuāng wēi néng duó yuè,hán lì gù qī rén。
哀雁知谁怨,吟蛩独我亲。āi yàn zhī shuí yuàn,yín qióng dú wǒ qīn。
老来忧患里,忍泪已沾巾。lǎo lái yōu huàn lǐ,rěn lèi yǐ zhān jīn。

理蔬

杨万里

小摘吾犹惜,频来径自成。xiǎo zhāi wú yóu xī,pín lái jìng zì chéng。
青虫捕仍有,蠹叶病还生。qīng chóng bǔ réng yǒu,dù yè bìng hái shēng。
贫里犹存灶,霜馀正可羹。pín lǐ yóu cún zào,shuāng yú zhèng kě gēng。
窥园未妨学,抱瓮更须营。kuī yuán wèi fáng xué,bào wèng gèng xū yíng。

故少师张魏公挽词三章

杨万里

出昼民犹望,回军敌尚疑。chū zhòu mín yóu wàng,huí jūn dí shàng yí。
时非不吾以,天未胜人为。shí fēi bù wú yǐ,tiān wèi shèng rén wèi。
自别知何恙,从谁话许悲。zì bié zhī hé yàng,cóng shuí huà xǔ bēi。
一生长得忌,千载却空思。yī shēng zhǎng dé jì,qiān zài què kōng sī。

故少师张魏公挽词三章

杨万里

手麾日三舍,身驭月重轮。shǒu huī rì sān shě,shēn yù yuè zhòng lún。
始是岷峨秀,前无社稷臣。shǐ shì mín é xiù,qián wú shè jì chén。
向来元破斧,何用更洪钧。xiàng lái yuán pò fǔ,hé yòng gèng hóng jūn。
只使江淮草,明年不作春。zhǐ shǐ jiāng huái cǎo,míng nián bù zuò chūn。

故少师张魏公挽词三章

杨万里

读易堂边路,曾闻赤舄声。dú yì táng biān lù,céng wén chì xì shēng。
心从画前到,身在易中行。xīn cóng huà qián dào,shēn zài yì zhōng xíng。
忧国何缘寿,思亲岂欲生。yōu guó hé yuán shòu,sī qīn qǐ yù shēng。
不应永州月,犹傍两窗明。bù yīng yǒng zhōu yuè,yóu bàng liǎng chuāng míng。

和周仲觉三首

杨万里

书懒聊遮眼,诗穷只掉头。shū lǎn liáo zhē yǎn,shī qióng zhǐ diào tóu。
寒醒非不睡,薄醉奈何愁。hán xǐng fēi bù shuì,báo zuì nài hé chóu。
火细霜还重,风停叶自投。huǒ xì shuāng hái zhòng,fēng tíng yè zì tóu。
半生灾疾里,谁遣未休休。bàn shēng zāi jí lǐ,shuí qiǎn wèi xiū xiū。
4207«3456789»