古诗词

初晓明朗忽然雾起已而日出光景奇怪

杨万里

明发望远山,一一粲可数。míng fā wàng yuǎn shān,yī yī càn kě shù。
幽人萌望心,便被山灵妒。yōu rén méng wàng xīn,biàn bèi shān líng dù。
逡巡出神通,变化足惊怖。qūn xún chū shén tōng,biàn huà zú jīng bù。
初将兜罗绵,擘作霏微絮。chū jiāng dōu luó mián,bāi zuò fēi wēi xù。
周遭裹世界,仰视失天宇。zhōu zāo guǒ shì jiè,yǎng shì shī tiān yǔ。
高悬赤瑛盘,不计丈尺许。gāo xuán chì yīng pán,bù jì zhàng chǐ xǔ。
下照空蒙间,红光贯轻素。xià zhào kōng méng jiān,hóng guāng guàn qīng sù。
中有人物影,纷纭竞来去。zhōng yǒu rén wù yǐng,fēn yún jìng lái qù。
亦各有所持,莫辨是何具。yì gè yǒu suǒ chí,mò biàn shì hé jù。
犹嫌未奇怪,别出奇怪处。yóu xián wèi qí guài,bié chū qí guài chù。
珠立一路幢,瑶森四山树。zhū lì yī lù chuáng,yáo sēn sì shān shù。
横空金桥梁,拔地玉窣堵。héng kōng jīn qiáo liáng,bá dì yù sū dǔ。
骇目方谛观,卷地急收去。hài mù fāng dì guān,juǎn dì jí shōu qù。
恍疑刮眼膜,依旧认山路。huǎng yí guā yǎn mó,yī jiù rèn shān lù。
那知幻与真,不记梦兼寤。nà zhī huàn yǔ zhēn,bù jì mèng jiān wù。
神游峨眉山,诳俗笑佛祖。shén yóu é méi shān,kuáng sú xiào fú zǔ。
笑诳却被诳,佛祖还笑汝。xiào kuáng què bèi kuáng,fú zǔ hái xiào rǔ。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

江山道中蚕麦大熟三首

杨万里

黄云割露几肩归,紫玉炊香一饭肥。huáng yún gē lù jǐ jiān guī,zǐ yù chuī xiāng yī fàn féi。
却破麦田秧晚稻,未教水牯卧斜晖。què pò mài tián yāng wǎn dào,wèi jiào shuǐ gǔ wò xié huī。

江山道中蚕麦大熟三首

杨万里

新晴户户有欢颜,晒茧摊丝立地乾。xīn qíng hù hù yǒu huān yán,shài jiǎn tān sī lì dì qián。
却遣缫车声独怨,今年不及去年闲。què qiǎn sāo chē shēng dú yuàn,jīn nián bù jí qù nián xián。

江郎峰三石山在江山县南三十五里礼贤镇望之极正里人又呼为郎峰

杨万里

走遍名山脚不停,见渠令我眼偏明。zǒu biàn míng shān jiǎo bù tíng,jiàn qú lìng wǒ yǎn piān míng。
郎峰好处端何似,笋剥三竿紫水精。láng fēng hǎo chù duān hé shì,sǔn bō sān gān zǐ shuǐ jīng。

午憩二首

杨万里

嫩绿桐阴夹道遮,烂红野果压枝斜。nèn lǜ tóng yīn jiā dào zhē,làn hóng yě guǒ yā zhī xié。
日烘细草香无价,况有三枝两朵花。rì hōng xì cǎo xiāng wú jià,kuàng yǒu sān zhī liǎng duǒ huā。

午憩二首

杨万里

晴边雨后麦秋时,风色轻轻日色微。qíng biān yǔ hòu mài qiū shí,fēng sè qīng qīng rì sè wēi。
已隔深溪仍蘸水,却教人折野蔷薇。yǐ gé shēn xī réng zhàn shuǐ,què jiào rén zhé yě qiáng wēi。

轿中望泛仙山

杨万里

上却篮舆卷却帘,晓寒旋索熟衣添。shàng què lán yú juǎn què lián,xiǎo hán xuán suǒ shú yī tiān。
孤松已自三千丈,更在仙山第一尖。gū sōng yǐ zì sān qiān zhàng,gèng zài xiān shān dì yī jiān。

过苏岩

杨万里

仰望苍岩高更深,岩中佳处著禅林。yǎng wàng cāng yán gāo gèng shēn,yán zhōng jiā chù zhù chán lín。
琼泉万仞峰头落,一滴泉声一醒心。qióng quán wàn rèn fēng tóu luò,yī dī quán shēng yī xǐng xīn。

松阴小憩

杨万里

不但先生倦不苏,仆夫也自要人扶。bù dàn xiān shēng juàn bù sū,pū fū yě zì yào rén fú。
青松数了还重数,只是从前八九株。qīng sōng shù le hái zhòng shù,zhǐ shì cóng qián bā jiǔ zhū。

初五日晓寒浙人谓之蚕寒盖麦秋寒也

杨万里

岁岁春寒欲去时,麦牵蚕惹不教归。suì suì chūn hán yù qù shí,mài qiān cán rě bù jiào guī。
早知今晓犹差冷,未肯疏它旧裌衣。zǎo zhī jīn xiǎo yóu chà lěng,wèi kěn shū tā jiù jiá yī。

道傍小憩观物化

杨万里

蝴蝶新生未解飞,须拳粉湿睡花枝。hú dié xīn shēng wèi jiě fēi,xū quán fěn shī shuì huā zhī。
后来借得风光力,不记如痴似醉时。hòu lái jiè dé fēng guāng lì,bù jì rú chī shì zuì shí。

宿灵鹫禅寺二首

杨万里

暑中带汗入山中,霜满风篁雪满松。shǔ zhōng dài hàn rù shān zhōng,shuāng mǎn fēng huáng xuě mǎn sōng。
只是山寒清到骨,也无霜雪也无风。zhǐ shì shān hán qīng dào gǔ,yě wú shuāng xuě yě wú fēng。

宿灵鹫禅寺二首

杨万里

初疑夜雨忽朝晴,乃是山泉终夜鸣。chū yí yè yǔ hū cháo qíng,nǎi shì shān quán zhōng yè míng。
流到前溪无半语,在山做得许多声。liú dào qián xī wú bàn yǔ,zài shān zuò dé xǔ duō shēng。

山行

杨万里

山行两日厌荒凉,田少山多多更长。shān xíng liǎng rì yàn huāng liáng,tián shǎo shān duō duō gèng zhǎng。
一望不曾亏碧草,半分何似借青秧。yī wàng bù céng kuī bì cǎo,bàn fēn hé shì jiè qīng yāng。

过石磨岭岭皆创为田直至其顶

杨万里

翠带千镮束翠峦,青梯万级搭青天。cuì dài qiān huán shù cuì luán,qīng tī wàn jí dā qīng tiān。
长淮见说田生棘,此地都将岭作田。zhǎng huái jiàn shuō tián shēng jí,cǐ dì dōu jiāng lǐng zuò tián。

将至永丰县

杨万里

清和天气半阴晴,下轿携筇取次行。qīng hé tiān qì bàn yīn qíng,xià jiào xié qióng qǔ cì xíng。
不奈永丰山色好,云窥雾看未分明。bù nài yǒng fēng shān sè hǎo,yún kuī wù kàn wèi fēn míng。