古诗词

初晓明朗忽然雾起已而日出光景奇怪

杨万里

明发望远山,一一粲可数。míng fā wàng yuǎn shān,yī yī càn kě shù。
幽人萌望心,便被山灵妒。yōu rén méng wàng xīn,biàn bèi shān líng dù。
逡巡出神通,变化足惊怖。qūn xún chū shén tōng,biàn huà zú jīng bù。
初将兜罗绵,擘作霏微絮。chū jiāng dōu luó mián,bāi zuò fēi wēi xù。
周遭裹世界,仰视失天宇。zhōu zāo guǒ shì jiè,yǎng shì shī tiān yǔ。
高悬赤瑛盘,不计丈尺许。gāo xuán chì yīng pán,bù jì zhàng chǐ xǔ。
下照空蒙间,红光贯轻素。xià zhào kōng méng jiān,hóng guāng guàn qīng sù。
中有人物影,纷纭竞来去。zhōng yǒu rén wù yǐng,fēn yún jìng lái qù。
亦各有所持,莫辨是何具。yì gè yǒu suǒ chí,mò biàn shì hé jù。
犹嫌未奇怪,别出奇怪处。yóu xián wèi qí guài,bié chū qí guài chù。
珠立一路幢,瑶森四山树。zhū lì yī lù chuáng,yáo sēn sì shān shù。
横空金桥梁,拔地玉窣堵。héng kōng jīn qiáo liáng,bá dì yù sū dǔ。
骇目方谛观,卷地急收去。hài mù fāng dì guān,juǎn dì jí shōu qù。
恍疑刮眼膜,依旧认山路。huǎng yí guā yǎn mó,yī jiù rèn shān lù。
那知幻与真,不记梦兼寤。nà zhī huàn yǔ zhēn,bù jì mèng jiān wù。
神游峨眉山,诳俗笑佛祖。shén yóu é méi shān,kuáng sú xiào fú zǔ。
笑诳却被诳,佛祖还笑汝。xiào kuáng què bèi kuáng,fú zǔ hái xiào rǔ。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

秋热二首

杨万里

多难幽怀惨不舒,秋风残暑扫难除。duō nán yōu huái cǎn bù shū,qiū fēng cán shǔ sǎo nán chú。
一生最怕西窗日,长是酴醾架子疏。yī shēng zuì pà xī chuāng rì,zhǎng shì tú mí jià zi shū。

秋热二首

杨万里

年年极暑与秋期,日日秋阳在暮时。nián nián jí shǔ yǔ qiū qī,rì rì qiū yáng zài mù shí。
我自愁吟无意思,蝉声移近入檐枝。wǒ zì chóu yín wú yì sī,chán shēng yí jìn rù yán zhī。

芭蕉三首

杨万里

骨相玲珑透八窗,花头倒挂紫荷香。gǔ xiāng líng lóng tòu bā chuāng,huā tóu dào guà zǐ hé xiāng。
绕身无数青罗扇,风不来时也不凉。rào shēn wú shù qīng luó shàn,fēng bù lái shí yě bù liáng。

芭蕉三首

杨万里

萧萧洒洒复婷婷,一半风流一半清。xiāo xiāo sǎ sǎ fù tíng tíng,yī bàn fēng liú yī bàn qīng。
不为暑窗添午荫,却来愁枕作秋声。bù wèi shǔ chuāng tiān wǔ yīn,què lái chóu zhěn zuò qiū shēng。

芭蕉三首

杨万里

檐牙窗额两三株,只欠王维画雪图。yán yá chuāng é liǎng sān zhū,zhǐ qiàn wáng wéi huà xuě tú。
开卷不题元字脚,碧窗圜蜡有如无。kāi juǎn bù tí yuán zì jiǎo,bì chuāng huán là yǒu rú wú。

子上持豫章画扇其上牡丹三株黄白相间盛开一猫将二子戏其旁

杨万里

暄风暖景政春迟,开尽好花人未知。xuān fēng nuǎn jǐng zhèng chūn chí,kāi jǐn hǎo huā rén wèi zhī。
输与狸奴得春色,牡丹香里弄双儿。shū yǔ lí nú dé chūn sè,mǔ dān xiāng lǐ nòng shuāng ér。

李与贤来访自言所居幽胜甚似剡溪因以似剡名其庵出闲居五咏因次其韵五首

杨万里

玉壶冰段露金茎,未抵闲居五咏清。yù hú bīng duàn lù jīn jīng,wèi dǐ xián jū wǔ yǒng qīng。
休道曹诗成七步,不须三步已诗成。xiū dào cáo shī chéng qī bù,bù xū sān bù yǐ shī chéng。

李与贤来访自言所居幽胜甚似剡溪因以似剡名其庵出闲居五咏因次其韵五首

杨万里

山似剡溪溪似油,人如诗句句如秋。shān shì shàn xī xī shì yóu,rén rú shī jù jù rú qiū。
无边春里花饶笑,有底忙时草唤愁。wú biān chūn lǐ huā ráo xiào,yǒu dǐ máng shí cǎo huàn chóu。

李与贤来访自言所居幽胜甚似剡溪因以似剡名其庵出闲居五咏因次其韵五首

杨万里

溪上新桥是凤林,残风剩雨做秋阴。xī shàng xīn qiáo shì fèng lín,cán fēng shèng yǔ zuò qiū yīn。
先生小试南风手,写得一川山水音。xiān shēng xiǎo shì nán fēng shǒu,xiě dé yī chuān shān shuǐ yīn。

李与贤来访自言所居幽胜甚似剡溪因以似剡名其庵出闲居五咏因次其韵五首

杨万里

见说幽居绕万松,栽梅能白杏能红。jiàn shuō yōu jū rào wàn sōng,zāi méi néng bái xìng néng hóng。
人行剡曲溪山里,家住辋川图画中。rén xíng shàn qū xī shān lǐ,jiā zhù wǎng chuān tú huà zhōng。

李与贤来访自言所居幽胜甚似剡溪因以似剡名其庵出闲居五咏因次其韵五首

杨万里

漫浪江湖天一方,故人不见两三霜。màn làng jiāng hú tiān yī fāng,gù rén bù jiàn liǎng sān shuāng。
对床说尽平生话,黄叶声中秋夜长。duì chuáng shuō jǐn píng shēng huà,huáng yè shēng zhōng qiū yè zhǎng。

秋蝇

杨万里

秋蝇知我政哦诗,得得缘眉复入髭。qiū yíng zhī wǒ zhèng ó shī,dé dé yuán méi fù rù zī。
欲打群飞还歇去,风光乞与几多时。yù dǎ qún fēi hái xiē qù,fēng guāng qǐ yǔ jǐ duō shí。

白鱼羹戏题

杨万里

秋水寒鱼白锦鳞,姜花枨实献芳辛。qiū shuǐ hán yú bái jǐn lín,jiāng huā chéng shí xiàn fāng xīn。
东坡玉糁真穷相,得似先生此味珍。dōng pō yù sǎn zhēn qióng xiāng,dé shì xiān shēng cǐ wèi zhēn。

木犀落尽有感二首

杨万里

一岁秋香又一空,落英憔悴怨西风。yī suì qiū xiāng yòu yī kōng,luò yīng qiáo cuì yuàn xī fēng。
开时占断西风晓,岂念荷花脱病红。kāi shí zhàn duàn xī fēng xiǎo,qǐ niàn hé huā tuō bìng hóng。

木犀落尽有感二首

杨万里

姮娥收去广寒秋,太息花中无此流。héng é shōu qù guǎng hán qiū,tài xī huā zhōng wú cǐ liú。
花品已高香更绝,却缘韵胜得清愁。huā pǐn yǐ gāo xiāng gèng jué,què yuán yùn shèng dé qīng chóu。