古诗词

十月十八与舍弟登越王楼便道趋开元寺上天池得句满纸颠倒杂乱几不可读明日诠次成二十二韵

唐庚

沐浴罢趋局,幽居愁杜门。mù yù bà qū jú,yōu jū chóu dù mén。
重登帝子楼,哭吊诗人冤。zhòng dēng dì zi lóu,kū diào shī rén yuān。
凭栏参井天,隐几西南坤。píng lán cān jǐng tiān,yǐn jǐ xī nán kūn。
冬深一水瘦,岁晚千山髡。dōng shēn yī shuǐ shòu,suì wǎn qiān shān kūn。
丰稔遍川陆,太平到鸡豚。fēng rěn biàn chuān lù,tài píng dào jī tún。
江城水颓雉,市瓦尘迷鸳。jiāng chéng shuǐ tuí zhì,shì wǎ chén mí yuān。
坐对仙云宫,祗隔斜阳村。zuò duì xiān yún gōng,zhī gé xié yáng cūn。
楼台白水外,松柏苍云屯。lóu tái bái shuǐ wài,sōng bǎi cāng yún tún。
天垂望羌山,雪汁融朝暾。tiān chuí wàng qiāng shān,xuě zhī róng cháo tūn。
谁为四方些,招此千岁魂。shuí wèi sì fāng xiē,zhāo cǐ qiān suì hún。
便道访古寺,策杖寻灵源。biàn dào fǎng gǔ sì,cè zhàng xún líng yuán。
上到山椒穷,转觉天池尊。shàng dào shān jiāo qióng,zhuǎn jué tiān chí zūn。
行疲犬马力,下视乌鸢翻。xíng pí quǎn mǎ lì,xià shì wū yuān fān。
不应水性高,疑有神物喷。bù yīng shuǐ xìng gāo,yí yǒu shén wù pēn。
肯随秋涨落,况逐夏潦浑。kěn suí qiū zhǎng luò,kuàng zhú xià lǎo hún。
潜通八角井,散入千家盆。qián tōng bā jiǎo jǐng,sàn rù qiān jiā pén。
渔村唤欲应,钓石谅犹温。yú cūn huàn yù yīng,diào shí liàng yóu wēn。
似闻扣船歌,想见持竿蹲。shì wén kòu chuán gē,xiǎng jiàn chí gān dūn。
吾曹本山林,朝衣裹狙猿。wú cáo běn shān lín,cháo yī guǒ jū yuán。
只应适野车,便作忘忧萱。zhǐ yīng shì yě chē,biàn zuò wàng yōu xuān。
诗兼巧拙对,酒杂醇醨吞。shī jiān qiǎo zhuō duì,jiǔ zá chún lí tūn。
阍吏况解事,不妨尽馀樽。hūn lì kuàng jiě shì,bù fáng jǐn yú zūn。

唐庚

唐庚,1070年~1120年在世,北宋诗人。字子西,人称鲁国先生。眉州丹棱(今属四川眉山市丹棱县)唐河乡人。哲宗绍圣(一○九四)进士(清光绪《丹棱县志》卷六),徽宗大观中为宗子博士。经宰相张商英推荐,授提举京畿常平。商英罢相,庚亦被贬,谪居惠州。后遇赦北归,复官承议郎,提举上清太平宫。后于返蜀道中病逝。 唐庚的作品>>

猜您喜欢

棕花

唐庚

斫破夜叉头,取出仙人掌。zhuó pò yè chā tóu,qǔ chū xiān rén zhǎng。
鲛人满腹珠,鮰鱼新出网。jiāo rén mǎn fù zhū,huí yú xīn chū wǎng。

闺怨

唐庚

芳草绕池绿,天涯人未归。fāng cǎo rào chí lǜ,tiān yá rén wèi guī。
春来更消瘦,浑欲不胜衣。chūn lái gèng xiāo shòu,hún yù bù shèng yī。

渡沔

唐庚

鹤归辽海悲人世,猿入巴山叫月明。hè guī liáo hǎi bēi rén shì,yuán rù bā shān jiào yuè míng。
惟有沙虫今好在,往来休并水边行。wéi yǒu shā chóng jīn hǎo zài,wǎng lái xiū bìng shuǐ biān xíng。

鸭步

唐庚

伏波江面莹如磨,忽尔崩腾作沸涡。fú bō jiāng miàn yíng rú mó,hū ěr bēng téng zuò fèi wō。
横笛未终平似板,此中端有万蛟鼍。héng dí wèi zhōng píng shì bǎn,cǐ zhōng duān yǒu wàn jiāo tuó。

到罗浮始识秧马

唐庚

拟向明时受一廛,著鞭尝恐老农先。nǐ xiàng míng shí shòu yī chán,zhù biān cháng kǒng lǎo nóng xiān。
行藏已问吾家举,从此驰君四十年。xíng cáng yǐ wèn wú jiā jǔ,cóng cǐ chí jūn sì shí nián。

登栖禅山

唐庚

海雨山烟拨不开,眼前遮定望乡台。hǎi yǔ shān yān bō bù kāi,yǎn qián zhē dìng wàng xiāng tái。
如何借得维摩手,断取西南故国来。rú hé jiè dé wéi mó shǒu,duàn qǔ xī nán gù guó lái。

白鹭

唐庚

说与门前白鹭群,也宜从此断知闻。shuō yǔ mén qián bái lù qún,yě yí cóng cǐ duàn zhī wén。
诸公有意除钩党,甲乙推求恐到君。zhū gōng yǒu yì chú gōu dǎng,jiǎ yǐ tuī qiú kǒng dào jūn。

跋道德经

唐庚

斗智饶君三十里,著书还我五千言。dòu zhì ráo jūn sān shí lǐ,zhù shū hái wǒ wǔ qiān yán。
只将得一观天下,约法刘公已太繁。zhǐ jiāng dé yī guān tiān xià,yuē fǎ liú gōng yǐ tài fán。

即事三首

唐庚

归心急似陇头水,华发多于岭上梅。guī xīn jí shì lǒng tóu shuǐ,huá fā duō yú lǐng shàng méi。
正是尧朝犹落此,当时湘浦亦宜哉。zhèng shì yáo cháo yóu luò cǐ,dāng shí xiāng pǔ yì yí zāi。

即事三首

唐庚

还家久近书难写,破屋阴晴榻屡移。hái jiā jiǔ jìn shū nán xiě,pò wū yīn qíng tà lǚ yí。
吾道非耶来旷野,人生乐尔复何时。wú dào fēi yé lái kuàng yě,rén shēng lè ěr fù hé shí。

即事三首

唐庚

案头行扫尘随起,窗眼才封雨又梢。àn tóu xíng sǎo chén suí qǐ,chuāng yǎn cái fēng yǔ yòu shāo。
更力穷空沽白饼,莫将疲苶斗黄茅。gèng lì qióng kōng gū bái bǐng,mò jiāng pí nié dòu huáng máo。

遣兴二首

唐庚

僧寺借经便大字,邻墙唤酒及新篘。sēng sì jiè jīng biàn dà zì,lín qiáng huàn jiǔ jí xīn chōu。
三年于此得其理,一饱已还非所求。sān nián yú cǐ dé qí lǐ,yī bǎo yǐ hái fēi suǒ qiú。

遣兴二首

唐庚

酒经自得非多学,诗律伤严近寡恩。jiǔ jīng zì dé fēi duō xué,shī lǜ shāng yán jìn guǎ ēn。
田里歌呼无籍在,朝廷议论有司存。tián lǐ gē hū wú jí zài,cháo tíng yì lùn yǒu sī cún。

舜祠

唐庚

讴歌率土性之也,号泣旻天孝矣乎。ōu gē lǜ tǔ xìng zhī yě,hào qì mín tiān xiào yǐ hū。
何惜扁舟系韶石,忆曾万里叫苍梧。hé xī biǎn zhōu xì sháo shí,yì céng wàn lǐ jiào cāng wú。

腊岭戏书

唐庚

上世有鞭能走石,今人无铎可驱山。shàng shì yǒu biān néng zǒu shí,jīn rén wú duó kě qū shān。
一回凭膝一移足,老尽行人未老颜。yī huí píng xī yī yí zú,lǎo jǐn xíng rén wèi lǎo yán。