古诗词

青阳歌

林大春

君不见青阳之音高入云,飞扬直上凌苍旻。jūn bù jiàn qīng yáng zhī yīn gāo rù yún,fēi yáng zhí shàng líng cāng mín。
低者沉吟落九渊,微茫断续如轻烟。dī zhě chén yín luò jiǔ yuān,wēi máng duàn xù rú qīng yān。
高下疾徐中音节,流商激徵鸣清角。gāo xià jí xú zhōng yīn jié,liú shāng jī zhēng míng qīng jiǎo。
但看闪闪雕梁绕,不觉悠悠彩云歇。dàn kàn shǎn shǎn diāo liáng rào,bù jué yōu yōu cǎi yún xiē。
我家童子六七人,学之为能得其真。wǒ jiā tóng zi liù qī rén,xué zhī wèi néng dé qí zhēn。
中有二子称奇特,低眉度曲如有神。zhōng yǒu èr zi chēng qí tè,dī méi dù qū rú yǒu shén。
一颦一唱令人老,高台夜半千人吼。yī pín yī chàng lìng rén lǎo,gāo tái yè bàn qiān rén hǒu。
问谁传者曰宋生,生身况出金陵道。wèn shuí chuán zhě yuē sòng shēng,shēng shēn kuàng chū jīn líng dào。
少年即向五陵游,北走碣石南并州。shǎo nián jí xiàng wǔ líng yóu,běi zǒu jié shí nán bìng zhōu。
将军帐下舞长剑,学士堂前歌白头。jiāng jūn zhàng xià wǔ zhǎng jiàn,xué shì táng qián gē bái tóu。
一朝却从南海渡,时人乍见还惊顾。yī cháo què cóng nán hǎi dù,shí rén zhà jiàn hái jīng gù。
唯有老夫爱新声,故令群儿齐学步。wéi yǒu lǎo fū ài xīn shēng,gù lìng qún ér qí xué bù。
学步是耶非,云胡忽告归。xué bù shì yé fēi,yún hú hū gào guī。
江山千里隔,浩荡知音稀。jiāng shān qiān lǐ gé,hào dàng zhī yīn xī。
群儿空记来时调,嗟尔去后畴相依。qún ér kōng jì lái shí diào,jiē ěr qù hòu chóu xiāng yī。
君不见五湖四海皆奇迹,五侯七贵多门客。jūn bù jiàn wǔ hú sì hǎi jiē qí jì,wǔ hóu qī guì duō mén kè。
夜夜歌钟动四邻,岂无达者长相忆。yè yè gē zhōng dòng sì lín,qǐ wú dá zhě zhǎng xiāng yì。
又不见青阳之歌歌烂漫,听来不觉神光焕。yòu bù jiàn qīng yáng zhī gē gē làn màn,tīng lái bù jué shén guāng huàn。
人生得意须遇知,不独文章与仕宦。rén shēng dé yì xū yù zhī,bù dú wén zhāng yǔ shì huàn。

林大春

明广东潮阳人,字邦阳,一字井丹。嘉靖二十九年进士。授行人,累官浙江提学副使,致高拱私党于法,为言官论劾,罢官。有《井丹集》。 林大春的作品>>

猜您喜欢

宫辞三绝送黄虞部北上

林大春

夜度箫笙入紫霄,晨飘仙佩杂琼瑶。yè dù xiāo shēng rù zǐ xiāo,chén piāo xiān pèi zá qióng yáo。
如今老却纤纤手,肯向人间学舞腰。rú jīn lǎo què xiān xiān shǒu,kěn xiàng rén jiān xué wǔ yāo。

赠谢左史二首

林大春

曾闻贾傅出长沙,前席恩深恋汉家。céng wén jiǎ fù chū zhǎng shā,qián xí ēn shēn liàn hàn jiā。
往事只今付湘水,闲随渔父入桃花。wǎng shì zhǐ jīn fù xiāng shuǐ,xián suí yú fù rù táo huā。

赠谢左史二首

林大春

月上高枝夜未眠,时闻染翰落云烟。yuè shàng gāo zhī yè wèi mián,shí wén rǎn hàn luò yún yān。
临川笔意应谁似,一箑挥来价十千。lín chuān bǐ yì yīng shuí shì,yī shà huī lái jià shí qiān。

赠王广文还馀姚四首时广文以徵其伯父阳明先生像赞至

林大春

晋代风流忆谢安,笑将明月对玄看。jìn dài fēng liú yì xiè ān,xiào jiāng míng yuè duì xuán kàn。
为询赌墅围棋处,孰与君家小杏坛。wèi xún dǔ shù wéi qí chù,shú yǔ jūn jiā xiǎo xìng tán。

赠王广文还馀姚四首时广文以徵其伯父阳明先生像赞至

林大春

七国纷纷睨上都,将军东下夜平吴。qī guó fēn fēn nì shàng dōu,jiāng jūn dōng xià yè píng wú。
可怜赐食堪惆怅,争似吾皇礼硕儒。kě lián cì shí kān chóu chàng,zhēng shì wú huáng lǐ shuò rú。

赠王广文还馀姚四首时广文以徵其伯父阳明先生像赞至

林大春

冀北云游入楚天,行囊一束旧青毡。jì běi yún yóu rù chǔ tiān,xíng náng yī shù jiù qīng zhān。
南来为访林和靖,祇少梅花赋几联。nán lái wèi fǎng lín hé jìng,qí shǎo méi huā fù jǐ lián。

赠王广文还馀姚四首时广文以徵其伯父阳明先生像赞至

林大春

五岳年来梦已虚,凭君犹自忆匡庐。wǔ yuè nián lái mèng yǐ xū,píng jūn yóu zì yì kuāng lú。
归途倘过东林社,好寄渊明一纸书。guī tú tǎng guò dōng lín shè,hǎo jì yuān míng yī zhǐ shū。

赠陈广文移官江藩四首

林大春

钟灵泉水碧泠泠,台上孤梅老更青。zhōng líng quán shuǐ bì líng líng,tái shàng gū méi lǎo gèng qīng。
一自梅开梅落后,更无泉溜响空庭。yī zì méi kāi méi luò hòu,gèng wú quán liū xiǎng kōng tíng。

赠陈广文移官江藩四首

林大春

羡尔来游古道还,渐看春色上贤关。xiàn ěr lái yóu gǔ dào hái,jiàn kàn chūn sè shàng xián guān。
闲来浚取灵源水,散作烟云满旧山。xián lái jùn qǔ líng yuán shuǐ,sàn zuò yān yún mǎn jiù shān。

赠陈广文移官江藩四首

林大春

帝子分封自汉初,威仪礼数降乘舆。dì zi fēn fēng zì hàn chū,wēi yí lǐ shù jiàng chéng yú。
当年董贾俱为傅,何处王门不曳裾。dāng nián dǒng jiǎ jù wèi fù,hé chù wáng mén bù yè jū。

赠陈广文移官江藩四首

林大春

抱璞当年识者稀,一官三共道应非。bào pú dāng nián shí zhě xī,yī guān sān gòng dào yīng fēi。
若教羊胜公孙在,怪得文园乞病归。ruò jiào yáng shèng gōng sūn zài,guài dé wén yuán qǐ bìng guī。

余在梧时尝赠刘生诗箑一执既别去八年闻其箑尚在兹有复持扇至为生请书者因走笔寄此二首

林大春

梧中一箑数行书,赠尔曾经八载馀。wú zhōng yī shà shù xíng shū,zèng ěr céng jīng bā zài yú。
此日重书还此箑,料应执手更踟躇。cǐ rì zhòng shū hái cǐ shà,liào yīng zhí shǒu gèng chí chú。

余在梧时尝赠刘生诗箑一执既别去八年闻其箑尚在兹有复持扇至为生请书者因走笔寄此二首

林大春

草玄作赋三朝事,流水高山万古心。cǎo xuán zuò fù sān cháo shì,liú shuǐ gāo shān wàn gǔ xīn。
最喜侯生能问字,何妨钟子独知音。zuì xǐ hóu shēng néng wèn zì,hé fáng zhōng zi dú zhī yīn。

送刘谢二生归海阳二首时生以临其舅氏至

林大春

辕门客散觉身轻,长夜乌啼恨未平。yuán mén kè sàn jué shēn qīng,zhǎng yè wū tí hèn wèi píng。
惟有贤甥两垂泪,何人不起渭阳情。wéi yǒu xián shēng liǎng chuí lèi,hé rén bù qǐ wèi yáng qíng。

送刘谢二生归海阳二首时生以临其舅氏至

林大春

翩翩公子重轻肥,争似囊琴信马归。piān piān gōng zi zhòng qīng féi,zhēng shì náng qín xìn mǎ guī。
归过庭前如问讯,为言秋色在郊扉。guī guò tíng qián rú wèn xùn,wèi yán qiū sè zài jiāo fēi。