古诗词

题界画卧龙山楼阁图

刘基

巍巍乎,大海之西,浙河之东!是曰会稽,夏后所封。wēi wēi hū,dà hǎi zhī xī,zhè hé zhī dōng!shì yuē huì jī,xià hòu suǒ fēng。
吞云吐雨隔躔次,阖辟光景调春冬。tūn yún tǔ yǔ gé chán cì,hé pì guāng jǐng diào chūn dōng。
地平天成五千载,职贡长与中华通。dì píng tiān chéng wǔ qiān zài,zhí gòng zhǎng yǔ zhōng huá tōng。
洞天石室神仙宫,香炉紫气腾芙蓉。dòng tiān shí shì shén xiān gōng,xiāng lú zǐ qì téng fú róng。
禹穴窈窕潜蛟龙,玉书金简今无踪。yǔ xué yǎo tiǎo qián jiāo lóng,yù shū jīn jiǎn jīn wú zōng。
但见苍松翠柏,晻暧闭白日,猿狖叫啸生悲风。dàn jiàn cāng sōng cuì bǎi,àn ài bì bái rì,yuán yòu jiào xiào shēng bēi fēng。
卧龙何蜿蜒,向之离立如孩童。wò lóng hé wān yán,xiàng zhī lí lì rú hái tóng。
上有朱甍碧瓦,缥缈浮玄穹。shàng yǒu zhū méng bì wǎ,piāo miǎo fú xuán qióng。
流星穿窗月挂户,下视水木光玲珑。liú xīng chuān chuāng yuè guà hù,xià shì shuǐ mù guāng líng lóng。
多年不见尝胆处,野花自落莓苔中。duō nián bù jiàn cháng dǎn chù,yě huā zì luò méi tái zhōng。
绿蘋香飘杨柳浓,渔舟一叶波溶溶。lǜ píng xiāng piāo yáng liǔ nóng,yú zhōu yī yè bō róng róng。
黄冠贺老巳寂寞,澹烟细雨空青枫。huáng guān hè lǎo sì jì mò,dàn yān xì yǔ kōng qīng fēng。
雁山狂客意匠工,能以翰墨偷天功。yàn shān kuáng kè yì jiàng gōng,néng yǐ hàn mò tōu tiān gōng。
对此使我心神融,便欲筑室依巃嵷。duì cǐ shǐ wǒ xīn shén róng,biàn yù zhù shì yī lóng sǒng。
短衣瘦策寻葛洪,咽服石髓餐晴虹,翩然远逐浮丘公。duǎn yī shòu cè xún gé hóng,yàn fú shí suǐ cān qíng hóng,piān rán yuǎn zhú fú qiū gōng。
不须怀古意惨戚,伯夷绮季俱蒿蓬。bù xū huái gǔ yì cǎn qī,bó yí qǐ jì jù hāo péng。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

绝句漫兴十一首

刘基

袅袅江风转白蘋,轻花乱蕊看成尘。niǎo niǎo jiāng fēng zhuǎn bái píng,qīng huā luàn ruǐ kàn chéng chén。
谁能爇取生犀角,采石矶头照水神。shuí néng ruò qǔ shēng xī jiǎo,cǎi shí jī tóu zhào shuǐ shén。

绝句漫兴十一首

刘基

日落群山返照馀,槐阴梦觉夕阳初。rì luò qún shān fǎn zhào yú,huái yīn mèng jué xī yáng chū。
夜闲不畏更筹短,收取流萤映读书。yè xián bù wèi gèng chóu duǎn,shōu qǔ liú yíng yìng dú shū。

绝句漫兴十一首

刘基

白鹭洲边白鹭鸶,一双相对立䙰褷。bái lù zhōu biān bái lù sī,yī shuāng xiāng duì lì lí shī。
日斜隔水分明见,不分人间有别离。rì xié gé shuǐ fēn míng jiàn,bù fēn rén jiān yǒu bié lí。

雨馀

刘基

枯池得雨闹群蛙,蜿蟺含浆总有家。kū chí dé yǔ nào qún wā,wān shàn hán jiāng zǒng yǒu jiā。
为爱微凉宜晓梦,不知晴日满庭沙。wèi ài wēi liáng yí xiǎo mèng,bù zhī qíng rì mǎn tíng shā。

漫成三首

刘基

八骏茫茫去不回,白云歌曲使人哀。bā jùn máng máng qù bù huí,bái yún gē qū shǐ rén āi。
鲮鱼风起鲸鲵涌,青鸟何由海上来。líng yú fēng qǐ jīng ní yǒng,qīng niǎo hé yóu hǎi shàng lái。

漫成三首

刘基

瞿塘怒水激天风,回首童颜变老翁。qú táng nù shuǐ jī tiān fēng,huí shǒu tóng yán biàn lǎo wēng。
落日长年鸣橹过,白鸥飞出浪花中。luò rì zhǎng nián míng lǔ guò,bái ōu fēi chū làng huā zhōng。

漫成三首

刘基

微凉生袂一登楼,落照归鸦点点愁。wēi liáng shēng mèi yī dēng lóu,luò zhào guī yā diǎn diǎn chóu。
谁似孤云独无事,随风直到海西头。shuí shì gū yún dú wú shì,suí fēng zhí dào hǎi xī tóu。

春蚕

刘基

可笑春蚕独苦辛,为谁成茧却焚身。kě xiào chūn cán dú kǔ xīn,wèi shuí chéng jiǎn què fén shēn。
不如无用蜘蛛网,网尽蜚虫不畏人。bù rú wú yòng zhī zhū wǎng,wǎng jǐn fēi chóng bù wèi rén。

不雨遣闷二首

刘基

朝霞不作黄昏雨,暝霭徒为白昼风。cháo xiá bù zuò huáng hūn yǔ,míng ǎi tú wèi bái zhòu fēng。
日上高林啼布谷,声声只在短墙东。rì shàng gāo lín tí bù gǔ,shēng shēng zhǐ zài duǎn qiáng dōng。

不雨遣闷二首

刘基

池上芹泥即渐乾,梁间燕子拾虫难。chí shàng qín ní jí jiàn qián,liáng jiān yàn zi shí chóng nán。
绿窗无限伤春意,看尽斜阳更倚阑。lǜ chuāng wú xiàn shāng chūn yì,kàn jǐn xié yáng gèng yǐ lán。

晚兴

刘基

腐草馀光灭又明,微风不起夕凉生。fǔ cǎo yú guāng miè yòu míng,wēi fēng bù qǐ xī liáng shēng。
绝怜一饷池塘雨,只得青蛙半夜声。jué lián yī xiǎng chí táng yǔ,zhǐ dé qīng wā bàn yè shēng。

无题绝句二首

刘基

花自飘零水自流,无情有恨月如钩。huā zì piāo líng shuǐ zì liú,wú qíng yǒu hèn yuè rú gōu。
十年一枕三更梦,嬴得风烟满地愁。shí nián yī zhěn sān gèng mèng,yíng dé fēng yān mǎn dì chóu。

无题绝句二首

刘基

后夜蛾眉约浅黄,河边犹翳玉绳光。hòu yè é méi yuē qiǎn huáng,hé biān yóu yì yù shéng guāng。
不知何处藤萝上,全见姮娥一面妆。bù zhī hé chù téng luó shàng,quán jiàn héng é yī miàn zhuāng。

睡起

刘基

浓绿当轩日上迟,病身只与睡相宜。nóng lǜ dāng xuān rì shàng chí,bìng shēn zhǐ yǔ shuì xiāng yí。
觉来却怪庄周蝶,绕尽残枝过别枝。jué lái què guài zhuāng zhōu dié,rào jǐn cán zhī guò bié zhī。

无题

刘基

槐映高楼柳映墀,风来唯有鹊先知。huái yìng gāo lóu liǔ yìng chí,fēng lái wéi yǒu què xiān zhī。
长应别殿黄昏后,记得金富妒宠时。zhǎng yīng bié diàn huáng hūn hòu,jì dé jīn fù dù chǒng shí。