古诗词

春日一首送吴浩叔大之饶州府通判任

刘基

春日载阳,鸟鸣于乘。chūn rì zài yáng,niǎo míng yú chéng。
与子为别,思心洋洋。yǔ zi wèi bié,sī xīn yáng yáng。
人生几何,忧念苦多。rén shēng jǐ hé,yōu niàn kǔ duō。
仰睇浮云,俯观逝波。yǎng dì fú yún,fǔ guān shì bō。
有殽在笾,有酒在觞。yǒu xiáo zài biān,yǒu jiǔ zài shāng。
无曰不腆,物鲜意长。wú yuē bù tiǎn,wù xiān yì zhǎng。
翾翾者鹨,飞鸣戾天。xuān xuān zhě liù,fēi míng lì tiān。
企贤则善,企圣斯贤。qǐ xián zé shàn,qǐ shèng sī xián。
古人有言,立事惟勤。gǔ rén yǒu yán,lì shì wéi qín。
克敬勿懈,何适不臻。kè jìng wù xiè,hé shì bù zhēn。
古人有言,顾畏民碞。gǔ rén yǒu yán,gù wèi mín yán。
线溜摧山,患生不监。xiàn liū cuī shān,huàn shēng bù jiān。
驾彼四牡,言陟太行。jià bǐ sì mǔ,yán zhì tài xíng。
羊肠不偾,儆在康庄。yáng cháng bù fèn,jǐng zài kāng zhuāng。
感以情生,忧由爱甚。gǎn yǐ qíng shēng,yōu yóu ài shén。
有酒在尊,云胡不饮。yǒu jiǔ zài zūn,yún hú bù yǐn。
春日熙熙,芳草菲菲。chūn rì xī xī,fāng cǎo fēi fēi。
与子为别,胡宁不悲。yǔ zi wèi bié,hú níng bù bēi。
欢言悦耳,是谓疾疢。huān yán yuè ěr,shì wèi jí chèn。
君子虞之,如矢如刃。jūn zi yú zhī,rú shǐ rú rèn。
忠言谔谔,是谓药石。zhōng yán è è,shì wèi yào shí。
君子好之,如金如璧。jūn zi hǎo zhī,rú jīn rú bì。
相彼川水,孔渊其澄。xiāng bǐ chuān shuǐ,kǒng yuān qí chéng。
风以挠之,黄浊山腾。fēng yǐ náo zhī,huáng zhuó shān téng。
有兰有兰,在彼幽畎。yǒu lán yǒu lán,zài bǐ yōu quǎn。
无曰不显,其芳维远。wú yuē bù xiǎn,qí fāng wéi yuǎn。
春日迟迟,鸟鸣喈喈。chūn rì chí chí,niǎo míng jiē jiē。
与子为别,胡宁不怀。yǔ zi wèi bié,hú níng bù huái。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

吴歌

刘基

侬做春花正少年,郎做白日在青天。nóng zuò chūn huā zhèng shǎo nián,láng zuò bái rì zài qīng tiān。
白日在天光在地,百花谁不愿郎怜。bái rì zài tiān guāng zài dì,bǎi huā shuí bù yuàn láng lián。

吴歌

刘基

承郎顾盼感郎怜,准拟欢娱到百年。chéng láng gù pàn gǎn láng lián,zhǔn nǐ huān yú dào bǎi nián。
明月比心花比面,花容美满月团圆。míng yuè bǐ xīn huā bǐ miàn,huā róng měi mǎn yuè tuán yuán。

吴歌

刘基

便道逢春花合开,谁知秾艳有人猜。biàn dào féng chūn huā hé kāi,shuí zhī nóng yàn yǒu rén cāi。
山鸡不入家鸡侣,野果难同园果栽。shān jī bù rù jiā jī lǚ,yě guǒ nán tóng yuán guǒ zāi。

吴歌

刘基

蛾眉二八不曾愁,有色无媒郎不留。é méi èr bā bù céng chóu,yǒu sè wú méi láng bù liú。
月里蟾蜍推落地,几时再得广寒游。yuè lǐ chán chú tuī luò dì,jǐ shí zài dé guǎng hán yóu。

吴歌

刘基

栽花图作看花人,谁料花开不及春。zāi huā tú zuò kàn huā rén,shuí liào huā kāi bù jí chūn。
昨夜狂风今夜雨,为花落得两眉颦。zuó yè kuáng fēng jīn yè yǔ,wèi huā luò dé liǎng méi pín。

吴歌

刘基

莫信登天不要梯,莫信筑雪可成堤。mò xìn dēng tiān bù yào tī,mò xìn zhù xuě kě chéng dī。
五更老鸦树上叫,有人则道是鸡啼。wǔ gèng lǎo yā shù shàng jiào,yǒu rén zé dào shì jī tí。

吴歌

刘基

树头挂网枉求虾,泥里无金空拨沙。shù tóu guà wǎng wǎng qiú xiā,ní lǐ wú jīn kōng bō shā。
刺漆树边栽枸橘,几时开得牡丹花。cì qī shù biān zāi gǒu jú,jǐ shí kāi dé mǔ dān huā。

吴歌

刘基

六月栽禾未是迟,死中求活是高棋。liù yuè zāi hé wèi shì chí,sǐ zhōng qiú huó shì gāo qí。
夕阳若有回头照,遮莫黄昏一饷时。xī yáng ruò yǒu huí tóu zhào,zhē mò huáng hūn yī xiǎng shí。

采莲歌

刘基

十三女儿白似脂,向人学得做娇痴。shí sān nǚ ér bái shì zhī,xiàng rén xué dé zuò jiāo chī。
折得白莲头上插,苎罗山下赛西施。zhé dé bái lián tóu shàng chā,zhù luó shān xià sài xī shī。

采莲歌

刘基

十五女儿花正开,随群逐伴采花回。shí wǔ nǚ ér huā zhèng kāi,suí qún zhú bàn cǎi huā huí。
浓妆比似花娇艳,引得黄蜂队队来。nóng zhuāng bǐ shì huā jiāo yàn,yǐn dé huáng fēng duì duì lái。

采莲歌

刘基

采得红莲爱白莲,双桡快转怕人先。cǎi dé hóng lián ài bái lián,shuāng ráo kuài zhuǎn pà rén xiān。
争知要紧翻成慢,菱叶中间绊却船。zhēng zhī yào jǐn fān chéng màn,líng yè zhōng jiān bàn què chuán。

采莲歌

刘基

芍药争春炫彩霞,芙蓉秋尽却荣华。sháo yào zhēng chūn xuàn cǎi xiá,fú róng qiū jǐn què róng huá。
有色有香兼有实,百花都不似莲花。yǒu sè yǒu xiāng jiān yǒu shí,bǎi huā dōu bù shì lián huā。

采莲歌

刘基

女伴相随出芰荷,并船比较采莲多。nǚ bàn xiāng suí chū jì hé,bìng chuán bǐ jiào cǎi lián duō。
抬头忽见游人过,棹入菰蒲水拍波。tái tóu hū jiàn yóu rén guò,zhào rù gū pú shuǐ pāi bō。

采莲歌

刘基

晚凉风定却回船,望见新月在天边。wǎn liáng fēng dìng què huí chuán,wàng jiàn xīn yuè zài tiān biān。
放下荷花深深拜,翻身忙整翠花钿。fàng xià hé huā shēn shēn bài,fān shēn máng zhěng cuì huā diàn。

前溪曲

刘基

前溪送别溪水满,石楠花落蒲芽短。qián xī sòng bié xī shuǐ mǎn,shí nán huā luò pú yá duǎn。
春风无情看复秋,莫学落花随水流。chūn fēng wú qíng kàn fù qiū,mò xué luò huā suí shuǐ liú。