古诗词

春日一首送吴浩叔大之饶州府通判任

刘基

春日载阳,鸟鸣于乘。chūn rì zài yáng,niǎo míng yú chéng。
与子为别,思心洋洋。yǔ zi wèi bié,sī xīn yáng yáng。
人生几何,忧念苦多。rén shēng jǐ hé,yōu niàn kǔ duō。
仰睇浮云,俯观逝波。yǎng dì fú yún,fǔ guān shì bō。
有殽在笾,有酒在觞。yǒu xiáo zài biān,yǒu jiǔ zài shāng。
无曰不腆,物鲜意长。wú yuē bù tiǎn,wù xiān yì zhǎng。
翾翾者鹨,飞鸣戾天。xuān xuān zhě liù,fēi míng lì tiān。
企贤则善,企圣斯贤。qǐ xián zé shàn,qǐ shèng sī xián。
古人有言,立事惟勤。gǔ rén yǒu yán,lì shì wéi qín。
克敬勿懈,何适不臻。kè jìng wù xiè,hé shì bù zhēn。
古人有言,顾畏民碞。gǔ rén yǒu yán,gù wèi mín yán。
线溜摧山,患生不监。xiàn liū cuī shān,huàn shēng bù jiān。
驾彼四牡,言陟太行。jià bǐ sì mǔ,yán zhì tài xíng。
羊肠不偾,儆在康庄。yáng cháng bù fèn,jǐng zài kāng zhuāng。
感以情生,忧由爱甚。gǎn yǐ qíng shēng,yōu yóu ài shén。
有酒在尊,云胡不饮。yǒu jiǔ zài zūn,yún hú bù yǐn。
春日熙熙,芳草菲菲。chūn rì xī xī,fāng cǎo fēi fēi。
与子为别,胡宁不悲。yǔ zi wèi bié,hú níng bù bēi。
欢言悦耳,是谓疾疢。huān yán yuè ěr,shì wèi jí chèn。
君子虞之,如矢如刃。jūn zi yú zhī,rú shǐ rú rèn。
忠言谔谔,是谓药石。zhōng yán è è,shì wèi yào shí。
君子好之,如金如璧。jūn zi hǎo zhī,rú jīn rú bì。
相彼川水,孔渊其澄。xiāng bǐ chuān shuǐ,kǒng yuān qí chéng。
风以挠之,黄浊山腾。fēng yǐ náo zhī,huáng zhuó shān téng。
有兰有兰,在彼幽畎。yǒu lán yǒu lán,zài bǐ yōu quǎn。
无曰不显,其芳维远。wú yuē bù xiǎn,qí fāng wéi yuǎn。
春日迟迟,鸟鸣喈喈。chūn rì chí chí,niǎo míng jiē jiē。
与子为别,胡宁不怀。yǔ zi wèi bié,hú níng bù huái。
刘基

刘基

刘基(1311年7月1日-1375年5月16日)字伯温,谥曰文成,元末明初杰出的军事谋略家、政治家、文学家和思想家,明朝开国元勋,汉族,浙江文成南田(原属青田)人,故时人称他刘青田,明洪武三年(1370)封诚意伯,人们又称他刘诚意。武宗正德九年追赠太师,谥号文成,后人又称他刘文成、文成公。他以神机妙算、运筹帷幄著称于世。刘伯温是中国古代的一位传奇人物,至今在中国大陆、港澳台乃至东南亚、日韩等地仍有广泛深厚的民间影响力。 刘基的作品>>

猜您喜欢

长门怨

刘基

不学周南咏小星,空悲玉殿锁娉婷。bù xué zhōu nán yǒng xiǎo xīng,kōng bēi yù diàn suǒ pīng tíng。
黄金漫买相如赋,犹胜无辜送掖庭。huáng jīn màn mǎi xiāng rú fù,yóu shèng wú gū sòng yē tíng。

江南曲

刘基

江北垂杨未爆芽,江南水绿万重花。jiāng běi chuí yáng wèi bào yá,jiāng nán shuǐ lǜ wàn zhòng huā。
北人尽道江南好,江南才到便为家。běi rén jǐn dào jiāng nán hǎo,jiāng nán cái dào biàn wèi jiā。

江南曲

刘基

金陵好是帝王州,城下秦淮水北流。jīn líng hǎo shì dì wáng zhōu,chéng xià qín huái shuǐ běi liú。
惆怅江南旧花月,女儿尽作北歌讴。chóu chàng jiāng nán jiù huā yuè,nǚ ér jǐn zuò běi gē ōu。

江南曲

刘基

洞庭湖色碧于蓝,潇湘日融花欲酣。dòng tíng hú sè bì yú lán,xiāo xiāng rì róng huā yù hān。
黄鹤楼中留醉客,懒人天气是江南。huáng hè lóu zhōng liú zuì kè,lǎn rén tiān qì shì jiāng nán。

江南曲

刘基

钱塘胜地作南都,纨绮如云隘广途。qián táng shèng dì zuò nán dōu,wán qǐ rú yún ài guǎng tú。
想得燕山风雪夜,断魂相语怨西湖。xiǎng dé yàn shān fēng xuě yè,duàn hún xiāng yǔ yuàn xī hú。

江南曲

刘基

桃叶渡头春水平,莫教城上哓莺声。táo yè dù tóu chūn shuǐ píng,mò jiào chéng shàng xiāo yīng shēng。
中原无限英雄泪,并入江南送别情。zhōng yuán wú xiàn yīng xióng lèi,bìng rù jiāng nán sòng bié qíng。

江南曲

刘基

无情白日去如梭,有限青春可柰何。wú qíng bái rì qù rú suō,yǒu xiàn qīng chūn kě nài hé。
江北风沙人住少,江南粳稻雁来多。jiāng běi fēng shā rén zhù shǎo,jiāng nán jīng dào yàn lái duō。

江南曲

刘基

生长吴侬不记春,乡音旋改踏京尘。shēng zhǎng wú nóng bù jì chūn,xiāng yīn xuán gǎi tà jīng chén。
丫头小妓相偎坐,众里矜夸是北人。yā tóu xiǎo jì xiāng wēi zuò,zhòng lǐ jīn kuā shì běi rén。

山鹧鸪

刘基

女儿未始会穿针,将去高丽学语音。nǚ ér wèi shǐ huì chuān zhēn,jiāng qù gāo lì xué yǔ yīn。
教得新番鹧鸪曲,一声准拟直千金。jiào dé xīn fān zhè gū qū,yī shēng zhǔn nǐ zhí qiān jīn。

山鹧鸪

刘基

鹦鹉能言百鸟惊,鹧鸪叫噪阻人行。yīng wǔ néng yán bǎi niǎo jīng,zhè gū jiào zào zǔ rén xíng。
珊瑚软语呈娇媚,不似班鸠得拙名。shān hú ruǎn yǔ chéng jiāo mèi,bù shì bān jiū dé zhuō míng。

山鹧鸪

刘基

溪深不比海子深,一物从来有一心。xī shēn bù bǐ hǎi zi shēn,yī wù cóng lái yǒu yī xīn。
野凫赶鱼溪上去,鹧鸪飞过野凫沉。yě fú gǎn yú xī shàng qù,zhè gū fēi guò yě fú chén。

山鹧鸪

刘基

黄茅垄上雨和泥,苦竹冈头日色低。huáng máo lǒng shàng yǔ hé ní,kǔ zhú gāng tóu rì sè dī。
自是行人行不得,莫教空恨鹧鸪啼。zì shì xíng rén xíng bù dé,mò jiào kōng hèn zhè gū tí。

山鹧鸪

刘基

鹧鸪元是岭南音,岭北无人识此禽。zhè gū yuán shì lǐng nán yīn,lǐng běi wú rén shí cǐ qín。
南人唱歌过岭去,北人相向泪沾襟。nán rén chàng gē guò lǐng qù,běi rén xiāng xiàng lèi zhān jīn。

山鹧鸪

刘基

山禽一处一般声,不是乡音便动情。shān qín yī chù yī bān shēng,bù shì xiāng yīn biàn dòng qíng。
多是江南子规鸟,天津桥上对人鸣。duō shì jiāng nán zi guī niǎo,tiān jīn qiáo shàng duì rén míng。

浣纱女

刘基

袅袅腰肢王一围,妒红娇绿淡春晖。niǎo niǎo yāo zhī wáng yī wéi,dù hóng jiāo lǜ dàn chūn huī。
莫教名字传宫掖,终遣诗人剌绿衣。mò jiào míng zì chuán gōng yē,zhōng qiǎn shī rén lá lǜ yī。