古诗词

琵琶短引

杨慎

汉宫佳丽呼韩妇,黄金捍拨春风手。hàn gōng jiā lì hū hán fù,huáng jīn hàn bō chūn fēng shǒu。
鹓凤宜承馺娑恩,犬羊翻作穹卢偶。yuān fèng yí chéng sà suō ēn,quǎn yáng fān zuò qióng lú ǒu。
行行北斗望南看,马上一声堪白首。xíng xíng běi dòu wàng nán kàn,mǎ shàng yī shēng kān bái shǒu。
茫茫烟草叫胡笳,漠漠尘沙杂刁斗。máng máng yān cǎo jiào hú jiā,mò mò chén shā zá diāo dòu。
塞垣三秋少雁鸿,幕庭四月无花柳。sāi yuán sān qiū shǎo yàn hóng,mù tíng sì yuè wú huā liǔ。
枫香绝调今共怜,粪英幽恨君知否。fēng xiāng jué diào jīn gòng lián,fèn yīng yōu hèn jūn zhī fǒu。
遗谱谁将异代传,艳辞自出骚人口。yí pǔ shuí jiāng yì dài chuán,yàn cí zì chū sāo rén kǒu。
贺段本领昔已荒,穆曹官调知何有。hè duàn běn lǐng xī yǐ huāng,mù cáo guān diào zhī hé yǒu。
定子新从北里来,管儿不是东墙搂。dìng zi xīn cóng běi lǐ lái,guǎn ér bù shì dōng qiáng lǒu。
华表工雕犀四棱,锦绦自结丝千缕。huá biǎo gōng diāo xī sì léng,jǐn tāo zì jié sī qiān lǚ。
撚弦运轸翠虬盘,促挝急节朱鸾走。niǎn xián yùn zhěn cuì qiú pán,cù wō jí jié zhū luán zǒu。
轮袍哉引连琐新,惊帆截浪忽雷吼。lún páo zāi yǐn lián suǒ xīn,jīng fān jié làng hū léi hǒu。
曲终赚尾复重头,掩却瓶笙兼瓦缶。qū zhōng zhuàn wěi fù zhòng tóu,yǎn què píng shēng jiān wǎ fǒu。
良夜邀欢松炬㸐,主翁爱客江鱼剖。liáng yè yāo huān sōng jù rán,zhǔ wēng ài kè jiāng yú pōu。
善谑欣逢宋魏三,知音况对唐元九。shàn xuè xīn féng sòng wèi sān,zhī yīn kuàng duì táng yuán jiǔ。
饱谙世事反覆多,甘向天涯沦落久。bǎo ān shì shì fǎn fù duō,gān xiàng tiān yá lún luò jiǔ。
船中肯湿马曹衫,樽前且进牛殳酒。chuán zhōng kěn shī mǎ cáo shān,zūn qián qiě jìn niú shū jiǔ。
杨慎

杨慎

杨慎(1488~1559)明代文学家,明代三大才子之首。字用修,号升庵,后因流放滇南,故自称博南山人、金马碧鸡老兵。杨廷和之子,汉族,四川新都(今成都市新都区)人,祖籍庐陵。正德六年状元,官翰林院修撰,豫修武宗实录。武宗微行出居庸关,上疏抗谏。世宗继位,任经筵讲官。嘉靖三年,因“大礼议”受廷杖,谪戍终老于云南永昌卫。终明一世记诵之博,著述之富,慎可推为第一。其诗虽不专主盛唐,仍有拟右倾向。贬谪以后,特多感愤。又能文、词及散曲,论古考证之作范围颇广。著作达百余种。后人辑为《升庵集》。 杨慎的作品>>

猜您喜欢

早春

杨慎

江暖波光映日光,几家同住水云乡。jiāng nuǎn bō guāng yìng rì guāng,jǐ jiā tóng zhù shuǐ yún xiāng。
槿篱茅屋繁花里,也有秋千出短墙。jǐn lí máo wū fán huā lǐ,yě yǒu qiū qiān chū duǎn qiáng。

嘉州壁津

杨慎

壁津渔火照江城,城下滩声彻夜鸣。bì jīn yú huǒ zhào jiāng chéng,chéng xià tān shēng chè yè míng。
寒笛莫吹杨柳曲,故园回首不胜情。hán dí mò chuī yáng liǔ qū,gù yuán huí shǒu bù shèng qíng。

马道壁上次韵

杨慎

嘉陵江水碧迢迢,雷吼晴滩雪涌潮。jiā líng jiāng shuǐ bì tiáo tiáo,léi hǒu qíng tān xuě yǒng cháo。
岸曲行人愁驻马,清猿声在白云霄。àn qū xíng rén chóu zhù mǎ,qīng yuán shēng zài bái yún xiāo。

食莲子忆师邵

杨慎

锦杯曾醉碧池春,回首风光入梦新。jǐn bēi céng zuì bì chí chūn,huí shǒu fēng guāng rù mèng xīn。
今日临池剥莲子,却思池上咏花人。jīn rì lín chí bō lián zi,què sī chí shàng yǒng huā rén。

以来禽果饷煚庵

杨慎

佳果东来濯锦江,楚谣萍实亦堪双。jiā guǒ dōng lái zhuó jǐn jiāng,chǔ yáo píng shí yì kān shuāng。
王家珍重来禽帖,青李樱桃总受降。wáng jiā zhēn zhòng lái qín tiē,qīng lǐ yīng táo zǒng shòu jiàng。

八月十六日游水头

杨慎

番阳门外眺金天,禾黍故宫秋可怜。fān yáng mén wài tiào jīn tiān,hé shǔ gù gōng qiū kě lián。
泛泛龙渠通野井,茫茫雉堞入苍烟。fàn fàn lóng qú tōng yě jǐng,máng máng zhì dié rù cāng yān。

八月十六日游水头

杨慎

马跑泉水水西头,当日帝丘成古丘。mǎ pǎo quán shuǐ shuǐ xī tóu,dāng rì dì qiū chéng gǔ qiū。
遥见双林青霭合,尚思千骑翠华游。yáo jiàn shuāng lín qīng ǎi hé,shàng sī qiān qí cuì huá yóu。

八月十六日游水头

杨慎

放棹山阴未拟回,酒酣乘兴更登台。fàng zhào shān yīn wèi nǐ huí,jiǔ hān chéng xīng gèng dēng tái。
苍藤古木浑无语,曾见繁华几主来。cāng téng gǔ mù hún wú yǔ,céng jiàn fán huá jǐ zhǔ lái。

煚庵饷白果

杨慎

霜黄鸭脚折琅玕,结实累累缀蜡丸。shuāng huáng yā jiǎo zhé láng gān,jié shí lèi lèi zhuì là wán。
好比仙家双桂树,一枝留向月中攀。hǎo bǐ xiān jiā shuāng guì shù,yī zhī liú xiàng yuè zhōng pān。

寄叶道亨

杨慎

欲截珊瑚作钓槎,旋随鸥鸟狎云沙。yù jié shān hú zuò diào chá,xuán suí ōu niǎo xiá yún shā。
美人不隔他乡月,迁客何妨著处家。měi rén bù gé tā xiāng yuè,qiān kè hé fáng zhù chù jiā。

书扇

杨慎

墨池波染蕺山云,书尽蒲葵与练裙。mò chí bō rǎn jí shān yún,shū jǐn pú kuí yǔ liàn qún。
郎君自爱家鸡好,肯问兰亭王右军。láng jūn zì ài jiā jī hǎo,kěn wèn lán tíng wáng yòu jūn。

春望

杨慎

东风先到海东头,春兴催人独上楼。dōng fēng xiān dào hǎi dōng tóu,chūn xīng cuī rén dú shàng lóu。
最是晚来凝望处,曲堤烟柳似皇州。zuì shì wǎn lái níng wàng chù,qū dī yān liǔ shì huáng zhōu。

春望

杨慎

滇海风多不起沙,汀洲新绿遍天涯。diān hǎi fēng duō bù qǐ shā,tīng zhōu xīn lǜ biàn tiān yá。
采芳亦有江南意,十里春波远泛花。cǎi fāng yì yǒu jiāng nán yì,shí lǐ chūn bō yuǎn fàn huā。

春望

杨慎

古岸新花金碧丛,昆池三百水烟通。gǔ àn xīn huā jīn bì cóng,kūn chí sān bǎi shuǐ yān tōng。
梁王阁道青芜国,渔父帆樯白鸟风。liáng wáng gé dào qīng wú guó,yú fù fān qiáng bái niǎo fēng。

圣灯寺

杨慎

苍烟丛里圣灯红,火齐萤辉照远空。cāng yān cóng lǐ shèng dēng hóng,huǒ qí yíng huī zhào yuǎn kōng。
元是枫林霜叶下,露华光泫月明中。yuán shì fēng lín shuāng yè xià,lù huá guāng xuàn yuè míng zhōng。