古诗词

登高丘而望远海

丘浚

登高丘,望远海。dēng gāo qiū,wàng yuǎn hǎi。
身居㟪垒间,目极苍茫外。shēn jū wēi lěi jiān,mù jí cāng máng wài。
神游八表纵大观,气嘘千丈发长慨。shén yóu bā biǎo zòng dà guān,qì xū qiān zhàng fā zhǎng kǎi。
直从混沌凿破初,大遍虚空无尽界。zhí cóng hùn dùn záo pò chū,dà biàn xū kōng wú jǐn jiè。
天于子会开一元,地自坤隅分两戒。tiān yú zi huì kāi yī yuán,dì zì kūn yú fēn liǎng jiè。
山万重,水千派,神禹劳劳躬四载。shān wàn zhòng,shuǐ qiān pài,shén yǔ láo láo gōng sì zài。
野外修途七圣迷,海上神山六鳌戴。yě wài xiū tú qī shèng mí,hǎi shàng shén shān liù áo dài。
波涛汹汹泛苍溟,沙漠茫茫连紫塞。bō tāo xiōng xiōng fàn cāng míng,shā mò máng máng lián zǐ sāi。
岂不欲鼓枻登瀛洲,却愁弱水难胜芥。qǐ bù yù gǔ yì dēng yíng zhōu,què chóu ruò shuǐ nán shèng jiè。
岂不欲振策赴瑶池,恨无神骏能历块。qǐ bù yù zhèn cè fù yáo chí,hèn wú shén jùn néng lì kuài。
不如振衣千仞冈,老眼空明无障碍。bù rú zhèn yī qiān rèn gāng,lǎo yǎn kōng míng wú zhàng ài。
近山列翠屏,远山抹青黛。jìn shān liè cuì píng,yuǎn shān mǒ qīng dài。
大华三峰势若蹲,黄河九曲流如带。dà huá sān fēng shì ruò dūn,huáng hé jiǔ qū liú rú dài。
舜功封浚四海同,禹迹平成万世赖。shùn gōng fēng jùn sì hǎi tóng,yǔ jì píng chéng wàn shì lài。
三十六洞天,处处藏神怪。sān shí liù dòng tiān,chù chù cáng shén guài。
七十二福地,一一异姿态。qī shí èr fú dì,yī yī yì zī tài。
驱山走海入双瞳,咀今嚼古供一嘬。qū shān zǒu hǎi rù shuāng tóng,jǔ jīn jué gǔ gōng yī chuài。
山岳降神生异材,景物因人成胜概。shān yuè jiàng shén shēng yì cái,jǐng wù yīn rén chéng shèng gài。
安期竟不来,汉武空相待。ān qī jìng bù lái,hàn wǔ kōng xiāng dài。
岘山依旧存,杜子今安在。xiàn shān yī jiù cún,dù zi jīn ān zài。
挂剑殊非昔日坟,钓鱼乃是今时濑。guà jiàn shū fēi xī rì fén,diào yú nǎi shì jīn shí lài。
赤壁人寻折戟磨,浯溪客打残碑卖。chì bì rén xún zhé jǐ mó,wú xī kè dǎ cán bēi mài。
往古来今,倏成忽败。wǎng gǔ lái jīn,shū chéng hū bài。
物理不齐,时光难再。wù lǐ bù qí,shí guāng nán zài。
扶世教者何人,历变故兮几代。fú shì jiào zhě hé rén,lì biàn gù xī jǐ dài。
古迹日巳湮,昔人日巳迈。gǔ jì rì sì yān,xī rén rì sì mài。
琼楼玉宇不胜寒,民堕颠崖苦凋瘵。qióng lóu yù yǔ bù shèng hán,mín duò diān yá kǔ diāo zhài。
重衾春暖梦无鱼,破釜尘生色如菜。zhòng qīn chūn nuǎn mèng wú yú,pò fǔ chén shēng sè rú cài。
口谈诗礼半盗儒,醉拥韬钤多债帅。kǒu tán shī lǐ bàn dào rú,zuì yōng tāo qián duō zhài shuài。
惜时感事气填胸,以手抚摩聊一慨。xī shí gǎn shì qì tián xiōng,yǐ shǒu fǔ mó liáo yī kǎi。
君不见地为舆,天为盖,人在其间稊米大。jūn bù jiàn dì wèi yú,tiān wèi gài,rén zài qí jiān tí mǐ dà。
分明芥子纳须弥,毛孔真能容渤澥。fēn míng jiè zi nà xū mí,máo kǒng zhēn néng róng bó xiè。
逐日何须随夸父,步地谁云有章亥。zhú rì hé xū suí kuā fù,bù dì shuí yún yǒu zhāng hài。
请学尼丘古圣神,越过东山登泰岱。qǐng xué ní qiū gǔ shèng shén,yuè guò dōng shān dēng tài dài。
丘浚

丘浚

丘浚(1418~1495)明代著名政治家、理学家、史学家、经济学家和文学家,海南四大才子之一。字仲深,号深庵、玉峰、别号海山老人,琼州琼台(今属海南)人。景泰五年进士,历官经筵讲官、侍讲、侍讲学士、翰林学士、国子临祭酒、礼部侍郎、尚书、纂修《宪宗实录》总裁官、文渊阁大学士、户部尚书兼武英殿大学士等职。丘浚学问渊博,熟悉当代掌故,晚年右眼失明仍披览不辍,研究领域涉政治、经济、文学、医学等,著述甚丰,同海瑞合称为“海南双壁”。 丘浚的作品>>

猜您喜欢

重阳

丘浚

满城风雨近重阳,篱菊含滋欲放香。mǎn chéng fēng yǔ jìn zhòng yáng,lí jú hán zī yù fàng xiāng。
明日阴晴殊未定,先时欢会又何伤。míng rì yīn qíng shū wèi dìng,xiān shí huān huì yòu hé shāng。
茱萸细看今还健,竹叶新醅且预尝。zhū yú xì kàn jīn hái jiàn,zhú yè xīn pēi qiě yù cháng。
幸免催租人败兴,不妨连日醉壶觞。xìng miǎn cuī zū rén bài xīng,bù fáng lián rì zuì hú shāng。

重阳

丘浚

满城风雨作重阳,篱菊滋滋湿更香。mǎn chéng fēng yǔ zuò zhòng yáng,lí jú zī zī shī gèng xiāng。
不用登高狂落帽,正须开口笑传觞。bù yòng dēng gāo kuáng luò mào,zhèng xū kāi kǒu xiào chuán shāng。
村醪仿佛宜城酝,田舍依稀崔氏庄。cūn láo fǎng fú yí chéng yùn,tián shě yī xī cuī shì zhuāng。
乘兴尽欢同一醉,明年谁在又谁亡。chéng xīng jǐn huān tóng yī zuì,míng nián shuí zài yòu shuí wáng。

重阳

丘浚

满城风雨送重阳,不独蜂愁蝶巳忙。mǎn chéng fēng yǔ sòng zhòng yáng,bù dú fēng chóu dié sì máng。
乘兴还来联断句,开怀重与尽馀觞。chéng xīng hái lái lián duàn jù,kāi huái zhòng yǔ jǐn yú shāng。
须知佳节难常遇,未必寒花遽减香。xū zhī jiā jié nán cháng yù,wèi bì hán huā jù jiǎn xiāng。
笑杀牛山垂泪客,逢时不乐却悲伤。xiào shā niú shān chuí lèi kè,féng shí bù lè què bēi shāng。

江行

丘浚

缓步沙头散晚愁,行随流水向东流。huǎn bù shā tóu sàn wǎn chóu,xíng suí liú shuǐ xiàng dōng liú。
山吞落日红垂没,树接飞云白暂留。shān tūn luò rì hóng chuí méi,shù jiē fēi yún bái zàn liú。
暝色入林天向夕,凉风飘叶景初秋。míng sè rù lín tiān xiàng xī,liáng fēng piāo yè jǐng chū qiū。
闲中却忆沧浪叟,高卧忘机对白鸥。xián zhōng què yì cāng làng sǒu,gāo wò wàng jī duì bái ōu。

夜宿江馆

丘浚

潮生海岸两崖倾,落月江枫映火明。cháo shēng hǎi àn liǎng yá qīng,luò yuè jiāng fēng yìng huǒ míng。
桥透白波流水远,屋连红树带霜清。qiáo tòu bái bō liú shuǐ yuǎn,wū lián hóng shù dài shuāng qīng。
迢迢漏尽寒更晓,片片云收夜雨晴。tiáo tiáo lòu jǐn hán gèng xiǎo,piàn piàn yún shōu yè yǔ qíng。
遥望楚天江渺渺,茭蒲尽处落鸿轻。yáo wàng chǔ tiān jiāng miǎo miǎo,jiāo pú jǐn chù luò hóng qīng。

悼亡

丘浚

芙蓉肌骨绿云鬟,伤别伤春更万端。fú róng jī gǔ lǜ yún huán,shāng bié shāng chūn gèng wàn duān。
去日渐多来日少,别时容易见时难。qù rì jiàn duō lái rì shǎo,bié shí róng yì jiàn shí nán。
春蚕到死丝方尽,沧海扬尘泪始干。chūn cán dào sǐ sī fāng jǐn,cāng hǎi yáng chén lèi shǐ gàn。
无可奈何花落去,五更风雨五更寒。wú kě nài hé huā luò qù,wǔ gèng fēng yǔ wǔ gèng hán。

悼亡

丘浚

一别音容两渺茫,不堪端坐细思量。yī bié yīn róng liǎng miǎo máng,bù kān duān zuò xì sī liàng。
云收雨散知何处,燕语莺啼亦可伤。yún shōu yǔ sàn zhī hé chù,yàn yǔ yīng tí yì kě shāng。
谁爱风流高格调,我怜贞白重寒芳。shuí ài fēng liú gāo gé diào,wǒ lián zhēn bái zhòng hán fāng。
愁来欲奏相思曲,只恐猿闻也断肠。chóu lái yù zòu xiāng sī qū,zhǐ kǒng yuán wén yě duàn cháng。

客中对月

丘浚

万里思归客,伤心对月华。wàn lǐ sī guī kè,shāng xīn duì yuè huá。
愿凭今夜影,回照故园花。yuàn píng jīn yè yǐng,huí zhào gù yuán huā。

题扇面小景寄乡友

丘浚

远树平连野,微云低度山。yuǎn shù píng lián yě,wēi yún dī dù shān。
黄龙青雀舰,不似钓舟闲。huáng lóng qīng què jiàn,bù shì diào zhōu xián。

明妃曲

丘浚

寒雪雕宫鬓,胡霜裂汉裙。hán xuě diāo gōng bìn,hú shuāng liè hàn qún。
画工虽可恨,不似奉春君。huà gōng suī kě hèn,bù shì fèng chūn jūn。

明妃曲

丘浚

娇态能倾国,蛾眉解杀人。jiāo tài néng qīng guó,é méi jiě shā rén。
妾身亦何幸,为国净边尘。qiè shēn yì hé xìng,wèi guó jìng biān chén。

明妃曲

丘浚

骨巳成边土,魂犹恋汉庭。gǔ sì chéng biān tǔ,hún yóu liàn hàn tíng。
千年遗恨在,孤冢草青青。qiān nián yí hèn zài,gū zhǒng cǎo qīng qīng。

明妃图

丘浚

生长阳台下,分明见汉君。shēng zhǎng yáng tái xià,fēn míng jiàn hàn jūn。
孤弦弹破梦,恍惚一行云。gū xián dàn pò mèng,huǎng hū yī xíng yún。

明妃图

丘浚

使回烦寄语,莫杀毛延寿。shǐ huí fán jì yǔ,mò shā máo yán shòu。
君王或梦思,留画商岩叟。jūn wáng huò mèng sī,liú huà shāng yán sǒu。

闺愁

丘浚

岁暮风霜劲,路长山水多。suì mù fēng shuāng jìn,lù zhǎng shān shuǐ duō。
闻郎驾船去,愿作楚江波。wén láng jià chuán qù,yuàn zuò chǔ jiāng bō。