古诗词

登高丘而望远海

丘浚

登高丘,望远海。dēng gāo qiū,wàng yuǎn hǎi。
身居㟪垒间,目极苍茫外。shēn jū wēi lěi jiān,mù jí cāng máng wài。
神游八表纵大观,气嘘千丈发长慨。shén yóu bā biǎo zòng dà guān,qì xū qiān zhàng fā zhǎng kǎi。
直从混沌凿破初,大遍虚空无尽界。zhí cóng hùn dùn záo pò chū,dà biàn xū kōng wú jǐn jiè。
天于子会开一元,地自坤隅分两戒。tiān yú zi huì kāi yī yuán,dì zì kūn yú fēn liǎng jiè。
山万重,水千派,神禹劳劳躬四载。shān wàn zhòng,shuǐ qiān pài,shén yǔ láo láo gōng sì zài。
野外修途七圣迷,海上神山六鳌戴。yě wài xiū tú qī shèng mí,hǎi shàng shén shān liù áo dài。
波涛汹汹泛苍溟,沙漠茫茫连紫塞。bō tāo xiōng xiōng fàn cāng míng,shā mò máng máng lián zǐ sāi。
岂不欲鼓枻登瀛洲,却愁弱水难胜芥。qǐ bù yù gǔ yì dēng yíng zhōu,què chóu ruò shuǐ nán shèng jiè。
岂不欲振策赴瑶池,恨无神骏能历块。qǐ bù yù zhèn cè fù yáo chí,hèn wú shén jùn néng lì kuài。
不如振衣千仞冈,老眼空明无障碍。bù rú zhèn yī qiān rèn gāng,lǎo yǎn kōng míng wú zhàng ài。
近山列翠屏,远山抹青黛。jìn shān liè cuì píng,yuǎn shān mǒ qīng dài。
大华三峰势若蹲,黄河九曲流如带。dà huá sān fēng shì ruò dūn,huáng hé jiǔ qū liú rú dài。
舜功封浚四海同,禹迹平成万世赖。shùn gōng fēng jùn sì hǎi tóng,yǔ jì píng chéng wàn shì lài。
三十六洞天,处处藏神怪。sān shí liù dòng tiān,chù chù cáng shén guài。
七十二福地,一一异姿态。qī shí èr fú dì,yī yī yì zī tài。
驱山走海入双瞳,咀今嚼古供一嘬。qū shān zǒu hǎi rù shuāng tóng,jǔ jīn jué gǔ gōng yī chuài。
山岳降神生异材,景物因人成胜概。shān yuè jiàng shén shēng yì cái,jǐng wù yīn rén chéng shèng gài。
安期竟不来,汉武空相待。ān qī jìng bù lái,hàn wǔ kōng xiāng dài。
岘山依旧存,杜子今安在。xiàn shān yī jiù cún,dù zi jīn ān zài。
挂剑殊非昔日坟,钓鱼乃是今时濑。guà jiàn shū fēi xī rì fén,diào yú nǎi shì jīn shí lài。
赤壁人寻折戟磨,浯溪客打残碑卖。chì bì rén xún zhé jǐ mó,wú xī kè dǎ cán bēi mài。
往古来今,倏成忽败。wǎng gǔ lái jīn,shū chéng hū bài。
物理不齐,时光难再。wù lǐ bù qí,shí guāng nán zài。
扶世教者何人,历变故兮几代。fú shì jiào zhě hé rén,lì biàn gù xī jǐ dài。
古迹日巳湮,昔人日巳迈。gǔ jì rì sì yān,xī rén rì sì mài。
琼楼玉宇不胜寒,民堕颠崖苦凋瘵。qióng lóu yù yǔ bù shèng hán,mín duò diān yá kǔ diāo zhài。
重衾春暖梦无鱼,破釜尘生色如菜。zhòng qīn chūn nuǎn mèng wú yú,pò fǔ chén shēng sè rú cài。
口谈诗礼半盗儒,醉拥韬钤多债帅。kǒu tán shī lǐ bàn dào rú,zuì yōng tāo qián duō zhài shuài。
惜时感事气填胸,以手抚摩聊一慨。xī shí gǎn shì qì tián xiōng,yǐ shǒu fǔ mó liáo yī kǎi。
君不见地为舆,天为盖,人在其间稊米大。jūn bù jiàn dì wèi yú,tiān wèi gài,rén zài qí jiān tí mǐ dà。
分明芥子纳须弥,毛孔真能容渤澥。fēn míng jiè zi nà xū mí,máo kǒng zhēn néng róng bó xiè。
逐日何须随夸父,步地谁云有章亥。zhú rì hé xū suí kuā fù,bù dì shuí yún yǒu zhāng hài。
请学尼丘古圣神,越过东山登泰岱。qǐng xué ní qiū gǔ shèng shén,yuè guò dōng shān dēng tài dài。
丘浚

丘浚

丘浚(1418~1495)明代著名政治家、理学家、史学家、经济学家和文学家,海南四大才子之一。字仲深,号深庵、玉峰、别号海山老人,琼州琼台(今属海南)人。景泰五年进士,历官经筵讲官、侍讲、侍讲学士、翰林学士、国子临祭酒、礼部侍郎、尚书、纂修《宪宗实录》总裁官、文渊阁大学士、户部尚书兼武英殿大学士等职。丘浚学问渊博,熟悉当代掌故,晚年右眼失明仍披览不辍,研究领域涉政治、经济、文学、医学等,著述甚丰,同海瑞合称为“海南双壁”。 丘浚的作品>>

猜您喜欢

春江曲

丘浚

雨过水添波,鸳鸯来渐多。yǔ guò shuǐ tiān bō,yuān yāng lái jiàn duō。
春江深可爱,其奈别愁何。chūn jiāng shēn kě ài,qí nài bié chóu hé。

秋风

丘浚

客里浑无赖,树头俄有声。kè lǐ hún wú lài,shù tóu é yǒu shēng。
倚窗频侧耳,无限故乡情。yǐ chuāng pín cè ěr,wú xiàn gù xiāng qíng。

征妇

丘浚

君身上船去,妾目送帆飞。jūn shēn shàng chuán qù,qiè mù sòng fān fēi。
江空人去远,犹自立残晖。jiāng kōng rén qù yuǎn,yóu zì lì cán huī。

春日即事

丘浚

蝶趁飞花舞,莺和睡柳酣。dié chèn fēi huā wǔ,yīng hé shuì liǔ hān。
日长人境静,聊尔试春衫。rì zhǎng rén jìng jìng,liáo ěr shì chūn shān。

九日有怀

丘浚

寂寞重阳节,篱边菊未开。jì mò zhòng yáng jié,lí biān jú wèi kāi。
倚门空怅望,不见白衣来。yǐ mén kōng chàng wàng,bù jiàn bái yī lái。

过会通河有感

丘浚

清江浦上临清闸,箫鼓丛祠饱馂余。qīng jiāng pǔ shàng lín qīng zhá,xiāo gǔ cóng cí bǎo jùn yú。
几度会通桥上过,更无人说宋尚书。jǐ dù huì tōng qiáo shàng guò,gèng wú rén shuō sòng shàng shū。

过梅关题张丞相庙

丘浚

平生梦想曲江公,五百年来间气钟。píng shēng mèng xiǎng qū jiāng gōng,wǔ bǎi nián lái jiān qì zhōng。
行客不知经世业,往来惟羡道傍松。xíng kè bù zhī jīng shì yè,wǎng lái wéi xiàn dào bàng sōng。

题希夷长睡图

丘浚

坠驴一笑便归山,衾枕乾坤分外宽。zhuì lǘ yī xiào biàn guī shān,qīn zhěn qián kūn fēn wài kuān。
一汴二杭闽又广,依然春梦未曾阑。yī biàn èr háng mǐn yòu guǎng,yī rán chūn mèng wèi céng lán。

春闺怨

丘浚

春雨池塘草发芽,春风庭院柳飞花。chūn yǔ chí táng cǎo fā yá,chūn fēng tíng yuàn liǔ fēi huā。
韶光尚有归时节,何事游人未到家。sháo guāng shàng yǒu guī shí jié,hé shì yóu rén wèi dào jiā。

春闺怨

丘浚

旧岁花残今又开,去年人去几曾来。jiù suì huā cán jīn yòu kāi,qù nián rén qù jǐ céng lái。
不知明岁花时节,人在天涯回未回。bù zhī míng suì huā shí jié,rén zài tiān yá huí wèi huí。

古意

丘浚

帘幕沉沉窣地垂,重门十二掩斜晖。lián mù chén chén sū dì chuí,zhòng mén shí èr yǎn xié huī。
殷勤更把残机理,待剪征夫寄远衣。yīn qín gèng bǎ cán jī lǐ,dài jiǎn zhēng fū jì yuǎn yī。

古意

丘浚

独守空闺不自怜,怜郎岁晚尚防边。dú shǒu kōng guī bù zì lián,lián láng suì wǎn shàng fáng biān。
秋来莫作还家梦,妾貌于今异少年。qiū lái mò zuò hái jiā mèng,qiè mào yú jīn yì shǎo nián。

题小景

丘浚

石桥流碧水潺湲,千树桃花万叠山。shí qiáo liú bì shuǐ chán yuán,qiān shù táo huā wàn dié shān。
谩道仙家有灵药,看来终不似人间。mán dào xiān jiā yǒu líng yào,kàn lái zhōng bù shì rén jiān。

晚感

丘浚

寒鸦日日晚投林,却忆山家隔万岑。hán yā rì rì wǎn tóu lín,què yì shān jiā gé wàn cén。
岂是不归归未得,暗风吹泪落衣襟。qǐ shì bù guī guī wèi dé,àn fēng chuī lèi luò yī jīn。

为林学士题十二红画

丘浚

丹杏香边翠竹中,幽禽两两立东风。dān xìng xiāng biān cuì zhú zhōng,yōu qín liǎng liǎng lì dōng fēng。
不知毛羽红多少,却得人呼十二红。bù zhī máo yǔ hóng duō shǎo,què dé rén hū shí èr hóng。