古诗词

百字令

曹贞吉

田光老矣,笑燕丹宾客,都无人物。tián guāng lǎo yǐ,xiào yàn dān bīn kè,dōu wú rén wù。
马角乌头千载恨,匕首匣中如雪。mǎ jiǎo wū tóu qiān zài hèn,bǐ shǒu xiá zhōng rú xuě。
落日苍凉,羽声慷慨,壮士冲冠发。luò rì cāng liáng,yǔ shēng kāng kǎi,zhuàng shì chōng guān fā。
咄哉孺子,武阳色怒而白。duō zāi rú zi,wǔ yáng sè nù ér bái。
试问击筑渐离,此时安在,何不同车发。shì wèn jī zhù jiàn lí,cǐ shí ān zài,hé bù tóng chē fā。
负剑祖龙惊掣袖,六尺屏风堪越。fù jiàn zǔ lóng jīng chè xiù,liù chǐ píng fēng kān yuè。
贯日长虹,绕身铜柱,天意留秦劫。guàn rì zhǎng hóng,rào shēn tóng zhù,tiān yì liú qín jié。
萧萧易水,至今犹为呜咽。xiāo xiāo yì shuǐ,zhì jīn yóu wèi wū yàn。

曹贞吉

曹贞吉,清代著名诗词家,字升六,又字升阶、迪清,号实庵,安丘县城东关(今属山东省)人。曹申吉之兄。康熙三年进士,官至礼部郎中,以疾辞湖广学政,归里卒。嗜书,工诗文,与嘉善诗人曹尔堪并称为“南北二曹”,词尤有名,被誉为清初词坛上“最为大雅”的词家。 曹贞吉的作品>>

猜您喜欢

添字渔家傲六月

曹贞吉

六月南窗无暑气。liù yuè nán chuāng wú shǔ qì。
几点流萤,偏照青苔地。jǐ diǎn liú yíng,piān zhào qīng tái dì。
摇曳惯乘丝雨细。yáo yè guàn chéng sī yǔ xì。
翩然起。piān rán qǐ。
随风又到帘栊里。suí fēng yòu dào lián lóng lǐ。
纨扇扑来纷欲避。wán shàn pū lái fēn yù bì。
似灭还明,惊入莲花蕊。shì miè hái míng,jīng rù lián huā ruǐ。
露冷昔耶鸳瓦腻。lù lěng xī yé yuān wǎ nì。
依稀是。yī xī shì。
摩诃池畔凉如此。mó hē chí pàn liáng rú cǐ。

添字渔家傲初秋乡思

曹贞吉

急雨携将秋色至。jí yǔ xié jiāng qiū sè zhì。
门掩西风,早是愁滋味。mén yǎn xī fēng,zǎo shì chóu zī wèi。
漠漠湿云千树里。mò mò shī yún qiān shù lǐ。
偏垂地。piān chuí dì。
晚山一点烟螺髻。wǎn shān yī diǎn yān luó jì。
茉莉宵凉还放蕊。mò lì xiāo liáng hái fàng ruǐ。
穿瓦萤飞,隐壁虫声细。chuān wǎ yíng fēi,yǐn bì chóng shēng xì。
归梦乱如春絮起。guī mèng luàn rú chūn xù qǐ。
书空寄。shū kōng jì。
迢迢银汉人千里。tiáo tiáo yín hàn rén qiān lǐ。

添字渔家傲赋得手提金缕鞋

曹贞吉

一树木兰花影大。yī shù mù lán huā yǐng dà。
露湿铜铺,不闭葳蕤锁。lù shī tóng pù,bù bì wēi ruí suǒ。
半夜出来惊欲躲。bàn yè chū lái jīng yù duǒ。
君王过。jūn wáng guò。
澄心堂侧藏灯火。chéng xīn táng cè cáng dēng huǒ。
响屧回廊知未可。xiǎng xiè huí láng zhī wèi kě。
似水香阶,那受青苔涴。shì shuǐ xiāng jiē,nà shòu qīng tái wò。
半晌偎人魂乍妥。bàn shǎng wēi rén hún zhà tuǒ。
娇无那。jiāo wú nà。
匆匆难唱家山破。cōng cōng nán chàng jiā shān pò。

青玉案·雁字

曹贞吉

数行界破青天色。shù xíng jiè pò qīng tiān sè。
似一幅、荆关笔。shì yī fú jīng guān bǐ。
枫叶芦花秋瑟瑟。fēng yè lú huā qiū sè sè。
问君何事,书空难尽,影落潇湘碧。wèn jūn hé shì,shū kōng nán jǐn,yǐng luò xiāo xiāng bì。
人间多少伤心客。rén jiān duō shǎo shāng xīn kè。
欲寄离愁那能得。yù jì lí chóu nà néng dé。
折势分明成乙乙。zhé shì fēn míng chéng yǐ yǐ。
无端风雨,横斜催乱,几阵烟云黑。wú duān fēng yǔ,héng xié cuī luàn,jǐ zhèn yān yún hēi。

江城子·冬日偶兴

曹贞吉

千门霁色日曈昽。qiān mén jì sè rì tóng lóng。
暖融融。nuǎn róng róng。
似春浓。shì chūn nóng。
只少桃花、扇底一襟风。zhǐ shǎo táo huā shàn dǐ yī jīn fēng。
忽忆平原浅草地,追狡兔,控雕弓。hū yì píng yuán qiǎn cǎo dì,zhuī jiǎo tù,kòng diāo gōng。
呼鹰直上最高峰。hū yīng zhí shàng zuì gāo fēng。
气如虹。qì rú hóng。
马如龙。mǎ rú lóng。
遥望一天、毛血洒晴空。yáo wàng yī tiān máo xuè sǎ qíng kōng。
罢猎归来何处去,残雪路,灞陵东。bà liè guī lái hé chù qù,cán xuě lù,bà líng dōng。

江城子·戏作

曹贞吉

贫家今日聚多钱。pín jiā jīn rì jù duō qián。
是荷钱。shì hé qián。
是苔钱。shì tái qián。
怪底三春、常费买花钱。guài dǐ sān chūn cháng fèi mǎi huā qián。
乱撒东风浑欲尽,留不住,似榆钱。luàn sā dōng fēng hún yù jǐn,liú bù zhù,shì yú qián。
纷纷人世竞青钱。fēn fēn rén shì jìng qīng qián。
拔钉钱。bá dīng qián。
捋须钱。lǚ xū qián。
绝胜嗷嗷、九府一文钱。jué shèng áo áo jiǔ fǔ yī wén qián。
昨夜邻家喧社鼓,频吹落,纸黄钱。zuó yè lín jiā xuān shè gǔ,pín chuī luò,zhǐ huáng qián。

风入松·七夕戏作

曹贞吉

明河低转恰西东。míng hé dī zhuǎn qià xī dōng。
良夜方中。liáng yè fāng zhōng。
鹊桥欲驾飙轮起,盼双星、辗转愁侬。què qiáo yù jià biāo lún qǐ,pàn shuāng xīng niǎn zhuǎn chóu nóng。
只恐金支翠节,难胜鬓雾鬟风。zhǐ kǒng jīn zhī cuì jié,nán shèng bìn wù huán fēng。
楼头乞巧定谁工。lóu tóu qǐ qiǎo dìng shuí gōng。
女伴匆匆。nǚ bàn cōng cōng。
露华如水天如洗,最凄凉、银井高桐。lù huá rú shuǐ tiān rú xǐ,zuì qī liáng yín jǐng gāo tóng。
月照纱橱无那,黄姑梦里相逢。yuè zhào shā chú wú nà,huáng gū mèng lǐ xiāng féng。

越溪春·郭外用宋人韵

曹贞吉

草软沙平何处路,郭外即天涯。cǎo ruǎn shā píng hé chù lù,guō wài jí tiān yá。
板桥流水伤心地,带夕阳、点点明霞。bǎn qiáo liú shuǐ shāng xīn dì,dài xī yáng diǎn diǎn míng xiá。
歌哭声中,纸钱灰里,知是谁家。gē kū shēng zhōng,zhǐ qián huī lǐ,zhī shì shuí jiā。
参差油壁香车。cān chà yóu bì xiāng chē。
燕尾隔窗纱。yàn wěi gé chuāng shā。
归来三盏两盏淡酒,黄昏鸦乱风斜。guī lái sān zhǎn liǎng zhǎn dàn jiǔ,huáng hūn yā luàn fēng xié。
只有短檠如旧,依依为照寒花。zhǐ yǒu duǎn qíng rú jiù,yī yī wèi zhào hán huā。

御街行·和阮亭赠雁

曹贞吉

寒芜极目连三楚。hán wú jí mù lián sān chǔ。
雁阵惊相语。yàn zhèn jīng xiāng yǔ。
一声长笛出高楼,渺渺断云天暮。yī shēng zhǎng dí chū gāo lóu,miǎo miǎo duàn yún tiān mù。
江深月黑,霜寒人静,独自衔芦去。jiāng shēn yuè hēi,shuāng hán rén jìng,dú zì xián lú qù。
遥峰恰是衡阳数。yáo fēng qià shì héng yáng shù。
寂寞潇湘雨。jì mò xiāo xiāng yǔ。
无端孤客最先闻,嘹呖乱帆南浦。wú duān gū kè zuì xiān wén,liáo lì luàn fān nán pǔ。
只影横空,相逢何处,红蓼洲边路。zhǐ yǐng héng kōng,xiāng féng hé chù,hóng liǎo zhōu biān lù。

祝英台近·赋得更脱红裙裹鸭儿

曹贞吉

浦风回,村路远。pǔ fēng huí,cūn lù yuǎn。
画楫弄还倦。huà jí nòng hái juàn。
闲唼浮萍,乳鸭两三点。xián shà fú píng,rǔ yā liǎng sān diǎn。
任他次第呼名,竹弓休射,怕惊起、睡鸳波面。rèn tā cì dì hū míng,zhú gōng xiū shè,pà jīng qǐ shuì yuān bō miàn。
绣裙茜。xiù qún qiàn。
忽地蘸水空明,花影碎凌乱。hū dì zhàn shuǐ kōng míng,huā yǐng suì líng luàn。
犹带残霞,混入也难辨。yóu dài cán xiá,hùn rù yě nán biàn。
笑携女伴归来,满身荷露,浑疑是、巫山行遍。xiào xié nǚ bàn guī lái,mǎn shēn hé lù,hún yí shì wū shān xíng biàn。

祝英台近·木稼

曹贞吉

玉珑松,冰纤软。yù lóng sōng,bīng xiān ruǎn。
扑面柳花乱。pū miàn liǔ huā luàn。
满目琳琅,疑向画中看。mǎn mù lín láng,yí xiàng huà zhōng kàn。
非关青女初来,天风微送,任月地、云阶都遍。fēi guān qīng nǚ chū lái,tiān fēng wēi sòng,rèn yuè dì yún jiē dōu biàn。
莫吹散。mò chuī sàn。
掩映三尺瑶华,弄影倍轻倩。yǎn yìng sān chǐ yáo huá,nòng yǐng bèi qīng qiàn。
片片空蒙,银海也生眩。piàn piàn kōng méng,yín hǎi yě shēng xuàn。
谁搏圆璧方圭,零珠断粉,是碧落、天孙偷剪。shuí bó yuán bì fāng guī,líng zhū duàn fěn,shì bì luò tiān sūn tōu jiǎn。

一丛花·并蒂莲

曹贞吉

碧幢翠盖舞风轻。bì chuáng cuì gài wǔ fēng qīng。
照水两亭亭。zhào shuǐ liǎng tíng tíng。
金塘好暖鸳鸯睡,孤飞下、宿鹭还惊。jīn táng hǎo nuǎn yuān yāng shuì,gū fēi xià sù lù hái jīng。
汉殿双栖,江东并嫁,一样晓妆明。hàn diàn shuāng qī,jiāng dōng bìng jià,yī yàng xiǎo zhuāng míng。
更疑人傍楚皋行。gèng yí rén bàng chǔ gāo xíng。
解佩悄无声。jiě pèi qiāo wú shēng。
红衣对拂光凌乱,平分取、玉露金茎。hóng yī duì fú guāng líng luàn,píng fēn qǔ yù lù jīn jīng。
臂是同弯,心怜共苦,丝引暗愁生。bì shì tóng wān,xīn lián gòng kǔ,sī yǐn àn chóu shēng。

柳初新·寄怀高舜木

曹贞吉

当年快作春灯聚。dāng nián kuài zuò chūn dēng jù。
曾踏遍、砖街雨。céng tà biàn zhuān jiē yǔ。
帝子高台,将军法曲,弹指旧游如雾。dì zi gāo tái,jiāng jūn fǎ qū,dàn zhǐ jiù yóu rú wù。
见说乌衣俦侣。jiàn shuō wū yī chóu lǚ。
未消磨、平生豪举。wèi xiāo mó píng shēng háo jǔ。
脆管哀丝频度。cuì guǎn āi sī pín dù。
入新声、香奁词赋。rù xīn shēng xiāng lián cí fù。
午桥鱼鸟,平泉树石,都是泥人情处。wǔ qiáo yú niǎo,píng quán shù shí,dōu shì ní rén qíng chù。
待跨个、青驴归去。dài kuà gè qīng lǘ guī qù。
与君上、云门山路。yǔ jūn shàng yún mén shān lù。

爪茉莉本意和蛟门用宗梅岑韵

曹贞吉

玉蕊离离,只飞琼可比。yù ruǐ lí lí,zhǐ fēi qióng kě bǐ。
添多少、晚窗清气。tiān duō shǎo wǎn chuāng qīng qì。
风前小立,微嗅处、昵人娇意。fēng qián xiǎo lì,wēi xiù chù nì rén jiāo yì。
黄昏后、雨过新凉,金虫簪儿串起。huáng hūn hòu yǔ guò xīn liáng,jīn chóng zān ér chuàn qǐ。
新妆倭鬌,纱橱旁、鸦鬟底。xīn zhuāng wō tuǒ,shā chú páng yā huán dǐ。
窥斜月、花光流坠。kuī xié yuè huā guāng liú zhuì。
余香幽约,收来枕畔合子。yú xiāng yōu yuē,shōu lái zhěn pàn hé zi。
待明朝、淡抹远山相对。dài míng cháo dàn mǒ yuǎn shān xiāng duì。
碧天澄澄似水。bì tiān chéng chéng shì shuǐ。

簇水玉蝶梅

曹贞吉

云母堆成,并刀剪破滕王谱。yún mǔ duī chéng,bìng dāo jiǎn pò téng wáng pǔ。
几双粉翅,化玉蕊、珑松千树。jǐ shuāng fěn chì,huà yù ruǐ lóng sōng qiān shù。
行遍瑶台十二,还向孤峰住。xíng biàn yáo tái shí èr,hái xiàng gū fēng zhù。
怕雪拥、断桥来路。pà xuě yōng duàn qiáo lái lù。
吟思苦。yín sī kǔ。
便一夜、窗前忽到,在屋角、昏黄处。biàn yī yè chuāng qián hū dào,zài wū jiǎo hūn huáng chù。
浓香作阵,更莫引、蜂儿舞。nóng xiāng zuò zhèn,gèng mò yǐn fēng ér wǔ。
怊怅晓风吹乱,好梦参差去。chāo chàng xiǎo fēng chuī luàn,hǎo mèng cān chà qù。
阑干曲、倩淡烟低护。lán gàn qū qiàn dàn yān dī hù。
2281234567»