古诗词

醉花阴·送春日大雪竟日,惜春光之已尽,惊岁月之如流,对景怀人,漫填小令以寄珧书。

季兰韵

苦雨声中春已去。kǔ yǔ shēng zhōng chūn yǐ qù。
春去无寻处。chūn qù wú xún chù。
雨惯阻人归,问雨如何难阻、春归路。yǔ guàn zǔ rén guī,wèn yǔ rú hé nán zǔ chūn guī lù。
惜别惜春愁莫诉。xī bié xī chūn chóu mò sù。
并作新词句。bìng zuò xīn cí jù。
不识到明年,相送春时可是、人如故。bù shí dào míng nián,xiāng sòng chūn shí kě shì rén rú gù。

季兰韵

季兰韵,字湘娟,常熟人,屈文学宙甫室。屈少颖异,为擘巢,书诗画学即工。季博涉经史,亦工诗画,一时闺阁有徐淑秦嘉之目。 季兰韵的作品>>

猜您喜欢

高阳台·见杨花感悼仙客

季兰韵

旧梦隋堤,新愁谢砌,和烟细扑帘旌。jiù mèng suí dī,xīn chóu xiè qì,hé yān xì pū lián jīng。
已苦春归,被伊碎尽春心。yǐ kǔ chūn guī,bèi yī suì jǐn chūn xīn。
吟魂凄共游丝渺,趁东风、自去追寻。yín hún qī gòng yóu sī miǎo,chèn dōng fēng zì qù zhuī xún。
认分明。rèn fēn míng。
点点香毬,并做啼痕。diǎn diǎn xiāng qiú,bìng zuò tí hén。
飘零也似残红样,任无人怜惜,自管离情。piāo líng yě shì cán hóng yàng,rèn wú rén lián xī,zì guǎn lí qíng。
散入池塘,倩谁扶起轻盈。sàn rù chí táng,qiàn shuí fú qǐ qīng yíng。
化萍纵使还能聚,奈相逢、已是来生。huà píng zòng shǐ hái néng jù,nài xiāng féng yǐ shì lái shēng。
更凄清。gèng qī qīng。
待得重圆,记否前因。dài dé zhòng yuán,jì fǒu qián yīn。

壶中天子潇太史复以叔美钱君所画“隐湖偕隐图”嘱题。

季兰韵

尚湖千顷,镜奁光、荡得吟情如许。shàng hú qiān qǐng,jìng lián guāng dàng dé yín qíng rú xǔ。
别有古梅花世界,一笑春无寻处。bié yǒu gǔ méi huā shì jiè,yī xiào chūn wú xún chù。
鹭老吹凉,鱼眠选梦,一叶飘然去。lù lǎo chuī liáng,yú mián xuǎn mèng,yī yè piāo rán qù。
玉台双影,暗香飞上眉宇。yù tái shuāng yǐng,àn xiāng fēi shàng méi yǔ。
还记仙署当年,珊珊佩振,妙奏凌云赋。hái jì xiān shǔ dāng nián,shān shān pèi zhèn,miào zòu líng yún fù。
抛却软红尘十丈,料理天随渔具。pāo què ruǎn hóng chén shí zhàng,liào lǐ tiān suí yú jù。
写韵楼台,沤波亭馆,一样同圆聚。xiě yùn lóu tái,ōu bō tíng guǎn,yī yàng tóng yuán jù。
菱歌四面,紫箫还按新谱。líng gē sì miàn,zǐ xiāo hái àn xīn pǔ。

醉花阴

季兰韵

拥髻闲听终日雨。yōng jì xián tīng zhōng rì yǔ。
添得愁如许。tiān dé chóu rú xǔ。
泪眼已流乾,不信天心更比、侬心苦。lèi yǎn yǐ liú qián,bù xìn tiān xīn gèng bǐ nóng xīn kǔ。
遥想画楼人独处。yáo xiǎng huà lóu rén dú chù。
此际生离绪。cǐ jì shēng lí xù。
慰语莫悲酸,须有相逢时节、情偿补。wèi yǔ mò bēi suān,xū yǒu xiāng féng shí jié qíng cháng bǔ。

菩萨蛮

季兰韵

妒花风雨来何速。dù huā fēng yǔ lái hé sù。
空庭一夜埋香玉。kōng tíng yī yè mái xiāng yù。
惜玉与怜香。xī yù yǔ lián xiāng。
愁人欲断肠。chóu rén yù duàn cháng。
断肠非独我。duàn cháng fēi dú wǒ。
镇日含愁坐。zhèn rì hán chóu zuò。
知尔在高楼。zhī ěr zài gāo lóu。
如侬一样愁。rú nóng yī yàng chóu。
1912