古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

答帅礼部机

王世贞

武夫各自珍,片言刖和子。wǔ fū gè zì zhēn,piàn yán yuè hé zi。
款段以康庄,目前弃千里。kuǎn duàn yǐ kāng zhuāng,mù qián qì qiān lǐ。
日余成苟步,迷阳来见枳。rì yú chéng gǒu bù,mí yáng lái jiàn zhǐ。
一饱清泌流,杜门掩其耳。yī bǎo qīng mì liú,dù mén yǎn qí ěr。
夫君厌承明,分曹佐三礼。fū jūn yàn chéng míng,fēn cáo zuǒ sān lǐ。
俯仰六代间,愀焉叹茅靡。fǔ yǎng liù dài jiān,qiǎo yān tàn máo mí。
思祛青云尚,遐结中林轨。sī qū qīng yún shàng,xiá jié zhōng lín guǐ。
开椷何所有,有兰复有芷。kāi jiān hé suǒ yǒu,yǒu lán fù yǒu zhǐ。
虽复重襺之,芬芳不能已。suī fù zhòng jiǎn zhī,fēn fāng bù néng yǐ。
金陵群少年,龂龂凿其齿。jīn líng qún shǎo nián,yín yín záo qí chǐ。
自非旷士识,安能排众毁。zì fēi kuàng shì shí,ān néng pái zhòng huǐ。
佩璧宁佩瑕,买骏宁买死。pèi bì níng pèi xiá,mǎi jùn níng mǎi sǐ。
千秋自有伸,谁能更论此。qiān qiū zì yǒu shēn,shuí néng gèng lùn cǐ。

授产儿辈作

王世贞

今日何宴会,毕享馂其余。jīn rì hé yàn huì,bì xiǎng jùn qí yú。
儿女前跪列,手授一束书。ér nǚ qián guì liè,shǒu shòu yī shù shū。
汝祖饘粥资,非窘亦非舒。rǔ zǔ zhān zhōu zī,fēi jiǒng yì fēi shū。
斋中歌九友,汝父日与居。zhāi zhōng gē jiǔ yǒu,rǔ fù rì yǔ jū。
弃之忽若遗,不复意踌躇。qì zhī hū ruò yí,bù fù yì chóu chú。
缓步西南去,落日照精庐。huǎn bù xī nán qù,luò rì zhào jīng lú。
一瓢挂空壁,其乐当何如。yī piáo guà kōng bì,qí lè dāng hé rú。

授产儿辈作

王世贞

仲儿仅十三,少者乃十二。zhòng ér jǐn shí sān,shǎo zhě nǎi shí èr。
颇解学占毕,不晓人世事。pǒ jiě xué zhàn bì,bù xiǎo rén shì shì。
一旦付以家,毋乃为之累。yī dàn fù yǐ jiā,wú nǎi wèi zhī lèi。
吾患在有身,况彼儿女计。wú huàn zài yǒu shēn,kuàng bǐ ér nǚ jì。
兴者任其兴,废者任其废。xīng zhě rèn qí xīng,fèi zhě rèn qí fèi。
何必学庞公,尽抛洪涛内。hé bì xué páng gōng,jǐn pāo hóng tāo nèi。
斗大一团焦,宽然若天地。dòu dà yī tuán jiāo,kuān rán ruò tiān dì。

授产儿辈作

王世贞

吾笑向子平,读易无多日。wú xiào xiàng zi píng,dú yì wú duō rì。
既欲游名山,何待婚嫁毕。jì yù yóu míng shān,hé dài hūn jià bì。
向平亦笑吾,汝能弃家室。xiàng píng yì xiào wú,rǔ néng qì jiā shì。
胡不蓬累游,局如裈中虱。hú bù péng lèi yóu,jú rú kūn zhōng shī。
但令方寸宽,彼得此宁失。dàn lìng fāng cùn kuān,bǐ dé cǐ níng shī。
不见阿閦界,掌之置容膝。bù jiàn ā chù jiè,zhǎng zhī zhì róng xī。
大有终南人,白首为名役。dà yǒu zhōng nán rén,bái shǒu wèi míng yì。

病疟作

王世贞

今年气候恶,疟鬼何太横。jīn nián qì hòu è,nüè guǐ hé tài héng。
三家两家泣,十人九人病。sān jiā liǎng jiā qì,shí rén jiǔ rén bìng。
延医医伏枕,呼觋觋不竞。yán yī yī fú zhěn,hū xí xí bù jìng。
余方侍师次,骤热如就甑。yú fāng shì shī cì,zhòu rè rú jiù zèng。
杖剑叱此鬼,么魔当敬听。zhàng jiàn chì cǐ guǐ,me mó dāng jìng tīng。
速各归其所,毋为索余禜。sù gè guī qí suǒ,wú wèi suǒ yú yǒng。
鬼拜前致辞,小邪敢干正。guǐ bài qián zhì cí,xiǎo xié gǎn gàn zhèng。
唯是旦夕间,往往远相侦。wéi shì dàn xī jiān,wǎng wǎng yuǎn xiāng zhēn。
坐卧必当风,果饵非时饤。zuò wò bì dāng fēng,guǒ ěr fēi shí dìng。
四大不自持,三尸转成横。sì dà bù zì chí,sān shī zhuǎn chéng héng。
不然吾曹力,焉能操公柄。bù rán wú cáo lì,yān néng cāo gōng bǐng。
公但时自爱,鬼当奉公命。gōng dàn shí zì ài,guǐ dāng fèng gōng mìng。
洒然梦初觉,摄念入清净。sǎ rán mèng chū jué,shè niàn rù qīng jìng。
从此尼连河,尽作四禅境。cóng cǐ ní lián hé,jǐn zuò sì chán jìng。

答钱功甫文学

王世贞

钱郎嗜读书,巧若蜂采蜜。qián láng shì dú shū,qiǎo ruò fēng cǎi mì。
发而为诗歌,诵者齿流溢。fā ér wèi shī gē,sòng zhě chǐ liú yì。
余事乃临池,入品果能逸。yú shì nǎi lín chí,rù pǐn guǒ néng yì。
新篇左司价,小草素师笔。xīn piān zuǒ sī jià,xiǎo cǎo sù shī bǐ。
三绝名总高,一贫筴安出。sān jué míng zǒng gāo,yī pín cè ān chū。
扫叶煨地炉,不暖悬罄室。sǎo yè wēi dì lú,bù nuǎn xuán qìng shì。
汤药近戢身,晨昏长绕膝。tāng yào jìn jí shēn,chén hūn zhǎng rào xī。
无心问月旦,有口从甲乙。wú xīn wèn yuè dàn,yǒu kǒu cóng jiǎ yǐ。
贻余游仙咏,白云为萧瑟。yí yú yóu xiān yǒng,bái yún wèi xiāo sè。
晚合方自怜,况乃清狂疾。wǎn hé fāng zì lián,kuàng nǎi qīng kuáng jí。
胸际祖龙火,都焚惠施帙。xiōng jì zǔ lóng huǒ,dōu fén huì shī zhì。
握中灵蛇珠,翻从象罔失。wò zhōng líng shé zhū,fān cóng xiàng wǎng shī。
分无英琼瑶,来美不酬一。fēn wú yīng qióng yáo,lái měi bù chóu yī。
老余东山卧,勉尔西京日。lǎo yú dōng shān wò,miǎn ěr xī jīng rì。

谒昙阳仙师纯节祠

王世贞

皎月出高天,团团照灵祠。jiǎo yuè chū gāo tiān,tuán tuán zhào líng cí。
中有一片心,晦朔长不亏。zhōng yǒu yī piàn xīn,huì shuò zhǎng bù kuī。
秉介在韶年,抗节矢幽闺。bǐng jiè zài sháo nián,kàng jié shǐ yōu guī。
宁希世人是,况乃论情私。níng xī shì rén shì,kuàng nǎi lùn qíng sī。
临当就羽化,金剪裁绿丝。lín dāng jiù yǔ huà,jīn jiǎn cái lǜ sī。
芙蓉秀朝日,根不弃涂泥。fú róng xiù cháo rì,gēn bù qì tú ní。
过客尽回车,而我思夷齐。guò kè jǐn huí chē,ér wǒ sī yí qí。
何必沾殷粟,然后首阳薇。hé bì zhān yīn sù,rán hòu shǒu yáng wēi。
智者快其仁,愚者惜其饥。zhì zhě kuài qí rén,yú zhě xī qí jī。
焉知非冲举,千载复来仪。yān zhī fēi chōng jǔ,qiān zài fù lái yí。

吊徐郎新墓是仙师留发处

王世贞

郁郁徐垄柏,盘盘若车轮。yù yù xú lǒng bǎi,pán pán ruò chē lún。
新冢埋旧棺,旧鬼作新人。xīn zhǒng mái jiù guān,jiù guǐ zuò xīn rén。
伊昔盛年子,薄命多苦辛。yī xī shèng nián zi,báo mìng duō kǔ xīn。
结愤向黄泉,千载永不晨。jié fèn xiàng huáng quán,qiān zài yǒng bù chén。
何意灵仙顾,嘘枯起沈沦。hé yì líng xiān gù,xū kū qǐ shěn lún。
虽靡萧史谐,不共韩凭伦。suī mí xiāo shǐ xié,bù gòng hán píng lún。
留魄侑纯心,逍遥于八垠。liú pò yòu chún xīn,xiāo yáo yú bā yín。
匪直夫妇纲,再回父子仁。fěi zhí fū fù gāng,zài huí fù zi rén。
过者无愚哲,畴不羞芷蘋。guò zhě wú yú zhé,chóu bù xiū zhǐ píng。
嗟嗟一发微,其系乃千钧。jiē jiē yī fā wēi,qí xì nǎi qiān jūn。

从弟瞻美保氏五十以诗代觞得古体四百二十字

王世贞

睢陵肇京洛,始兴振江介。suī líng zhào jīng luò,shǐ xīng zhèn jiāng jiè。
宏誉笼一时,休风润遥裔。hóng yù lóng yī shí,xiū fēng rùn yáo yì。
至今青箱学,犹擅乌衣最。zhì jīn qīng xiāng xué,yóu shàn wū yī zuì。
王父雅树滋,敡历遍中外。wáng fù yǎ shù zī,yì lì biàn zhōng wài。
肯构得若翁,工冶差有赖。kěn gòu dé ruò wēng,gōng yě chà yǒu lài。
惜哉君子泽,往往食之既。xī zāi jūn zi zé,wǎng wǎng shí zhī jì。
丹穴终自深,苞彩未云坠。dān xué zhōng zì shēn,bāo cǎi wèi yún zhuì。
跌宕纨裤间,潇洒见吾弟。diē dàng wán kù jiān,xiāo sǎ jiàn wú dì。
颀然一野鹤,忽凌鸡群至。qí rán yī yě hè,hū líng jī qún zhì。
十五二十时,三日两日醉。shí wǔ èr shí shí,sān rì liǎng rì zuì。
百万盘龙掷,二八桃花伎。bǎi wàn pán lóng zhì,èr bā táo huā jì。
歌翻阿鹊盐,舞按回鹘队。gē fān ā què yán,wǔ àn huí gǔ duì。
胡笳作人语,羯鼓解琴秽。hú jiā zuò rén yǔ,jié gǔ jiě qín huì。
时时沈冥中,往往露狡狯。shí shí shěn míng zhōng,wǎng wǎng lù jiǎo kuài。
中岁稍折节,读书猎大意。zhōng suì shāo zhé jié,dú shū liè dà yì。
晋谈自风格,吴妆出姿制。jìn tán zì fēng gé,wú zhuāng chū zī zhì。
姓名借客重,裘马从友敝。xìng míng jiè kè zhòng,qiú mǎ cóng yǒu bì。
虽靡公业田,而耽文举会。suī mí gōng yè tián,ér dān wén jǔ huì。
手折冯驩券,身避周赧债。shǒu zhé féng huān quàn,shēn bì zhōu nǎn zhài。
任侠鲜倦时,问产无完岁。rèn xiá xiān juàn shí,wèn chǎn wú wán suì。
偶沾一命荣,肯作五斗计。ǒu zhān yī mìng róng,kěn zuò wǔ dòu jì。
温凊幸无缺,甘旨巧自致。wēn qìng xìng wú quē,gān zhǐ qiǎo zì zhì。
何必欣捧檄,然后成毛义。hé bì xīn pěng xí,rán hòu chéng máo yì。
伯仲不待年,遗孤我衣食。bó zhòng bù dài nián,yí gū wǒ yī shí。
余泽沾闾左,英声啧朋辈。yú zé zhān lǘ zuǒ,yīng shēng zé péng bèi。
余解山南节,颇谐道州契。yú jiě shān nán jié,pǒ xié dào zhōu qì。
花发不孤赏,玉颓或先睡。huā fā bù gū shǎng,yù tuí huò xiān shuì。
醒让白眉良,醉思火攻利。xǐng ràng bái méi liáng,zuì sī huǒ gōng lì。
汝帙俄开五,发宣面犹晬。rǔ zhì é kāi wǔ,fā xuān miàn yóu zuì。
相与追曩者,彼此如梦寐。xiāng yǔ zhuī nǎng zhě,bǐ cǐ rú mèng mèi。
悬弧嘉平末,荏冉见春事。xuán hú jiā píng mò,rěn rǎn jiàn chūn shì。
璚树十万枝,枝枝吐新媚。qióng shù shí wàn zhī,zhī zhī tǔ xīn mèi。
北堂胜事饶,南荣赏心萃。běi táng shèng shì ráo,nán róng shǎng xīn cuì。
芳压珊瑚滴,寒凝水晶脍。fāng yā shān hú dī,hán níng shuǐ jīng kuài。
燕寝瑞龙涎,中宵凤凰泪。yàn qǐn ruì lóng xián,zhōng xiāo fèng huáng lèi。
是时月过午,长庚蚌珠配。shì shí yuè guò wǔ,zhǎng gēng bàng zhū pèi。
老余慕独醒,对汝谢尊觯。lǎo yú mù dú xǐng,duì rǔ xiè zūn zhì。
却听万年酬,问解罗衿未。què tīng wàn nián chóu,wèn jiě luó jīn wèi。
毋论尔知非,亦不解我是。wú lùn ěr zhī fēi,yì bù jiě wǒ shì。
醉者与醒者,各各葆真气。zuì zhě yǔ xǐng zhě,gè gè bǎo zhēn qì。
竞挥鲁阳戈,顿挽羲和辔。jìng huī lǔ yáng gē,dùn wǎn xī hé pèi。
从此无累身,相将共天地。cóng cǐ wú lèi shēn,xiāng jiāng gòng tiān dì。

自警

王世贞

饮光迹乐章,形天舞干戚。yǐn guāng jì lè zhāng,xíng tiān wǔ gàn qī。
业从定中现,死作生时剧。yè cóng dìng zhōng xiàn,sǐ zuò shēng shí jù。
习气苟尚存,穷劫犹未息。xí qì gǒu shàng cún,qióng jié yóu wèi xī。
所以西竺言,荡然净八识。suǒ yǐ xī zhú yán,dàng rán jìng bā shí。
而我独胡为,苦搜纸上迹。ér wǒ dú hú wèi,kǔ sōu zhǐ shàng jì。
浅或解焚诵,粗能节衣食。qiǎn huò jiě fén sòng,cū néng jié yī shí。
忽起人我相,纷纷填胸臆。hū qǐ rén wǒ xiāng,fēn fēn tián xiōng yì。
虽或祛之早,犹恐中伏匿。suī huò qū zhī zǎo,yóu kǒng zhōng fú nì。
猋风突如来,吹入罗刹国。biāo fēng tū rú lái,chuī rù luó shā guó。
恶固不可为,善亦竟何益。è gù bù kě wèi,shàn yì jìng hé yì。
善恶了不思,如如湛常寂。shàn è le bù sī,rú rú zhàn cháng jì。

郁人文弃诸生见访道院

王世贞

怜君负奇尚,抱膝梁溪滨。lián jūn fù qí shàng,bào xī liáng xī bīn。
一日成黄绮,千秋安素臣。yī rì chéng huáng qǐ,qiān qiū ān sù chén。
访我白莲社,啖之青涧莼。fǎng wǒ bái lián shè,dàn zhī qīng jiàn chún。
春风穆然来,小语破沈沦。chūn fēng mù rán lái,xiǎo yǔ pò shěn lún。
何必呼浊酒,然后宽君颦。hé bì hū zhuó jiǔ,rán hòu kuān jūn pín。

匡南王孙爽台

王世贞

襄王意不怿,与客登兰台。xiāng wáng yì bù yì,yǔ kè dēng lán tái。
倚醉纳雄风,披襟呼快哉。yǐ zuì nà xióng fēng,pī jīn hū kuài zāi。
时无宋大夫,俊语为飘埃。shí wú sòng dà fū,jùn yǔ wèi piāo āi。
朱邸出豫章,阿阁表崔嵬。zhū dǐ chū yù zhāng,ā gé biǎo cuī wéi。
瑶阶拔地起,宝楯中天开。yáo jiē bá dì qǐ,bǎo dùn zhōng tiān kāi。
一叶将秋气,疑自匡山来。yī yè jiāng qiū qì,yí zì kuāng shān lái。
沆瀣日夜零,注我芙蓉杯。hàng xiè rì yè líng,zhù wǒ fú róng bēi。
一吸润枯肺,再举化浊胎。yī xī rùn kū fèi,zài jǔ huà zhuó tāi。
主人仍郢倡,和者皆仙才。zhǔ rén réng yǐng chàng,hé zhě jiē xiān cái。
笑彼吹与繁,日夕市尘埋。xiào bǐ chuī yǔ fán,rì xī shì chén mái。

题怀白草堂为朱王孙赋

王世贞

知白启玄宗,醉白慕芳规。zhī bái qǐ xuán zōng,zuì bái mù fāng guī。
讵若瞻君宇,宛然白华思。jù ruò zhān jūn yǔ,wǎn rán bái huá sī。
同姓诸侯王,汝父皎不缁。tóng xìng zhū hóu wáng,rǔ fù jiǎo bù zī。
河间茂经术,陈留摛令辞。hé jiān mào jīng shù,chén liú chī lìng cí。
玺书一见旌,不亿称宗师。xǐ shū yī jiàn jīng,bù yì chēng zōng shī。
斯人老空谷,朱邸垂素丝。sī rén lǎo kōng gǔ,zhū dǐ chuí sù sī。
勖哉念羹墙,毋令墨子悲。xù zāi niàn gēng qiáng,wú lìng mò zi bēi。

感事偶成

王世贞

燕坐环堵中,蝇声杂然至。yàn zuò huán dǔ zhōng,yíng shēng zá rán zhì。
世路岂我妨,物情各自为。shì lù qǐ wǒ fáng,wù qíng gè zì wèi。
有身亦何患,无诤乃三昧。yǒu shēn yì hé huàn,wú zhèng nǎi sān mèi。
瞬息风雨过,冰轮绝纤翳。shùn xī fēng yǔ guò,bīng lún jué xiān yì。
加我我不戚,语彼彼转恚。jiā wǒ wǒ bù qī,yǔ bǐ bǐ zhuǎn huì。
一饭两粥余,饱即腾腾睡。yī fàn liǎng zhōu yú,bǎo jí téng téng shuì。

赠无住道人徐孟孺

王世贞

汝不从相生,亦不从相灭。rǔ bù cóng xiāng shēng,yì bù cóng xiāng miè。
云胡为相住,幻作一切法。yún hú wèi xiāng zhù,huàn zuò yī qiè fǎ。
有住闇室中,触眼不见物。yǒu zhù àn shì zhōng,chù yǎn bù jiàn wù。
无住日丽天,畴能遁毫发。wú zhù rì lì tiān,chóu néng dùn háo fā。
六用时现前,真空了不涉。liù yòng shí xiàn qián,zhēn kōng le bù shè。
超然三界外,何縳亦何脱。chāo rán sān jiè wài,hé juàn yì hé tuō。
我本绮语人,年来畏犁舌。wǒ běn qǐ yǔ rén,nián lái wèi lí shé。
为汝说无住,乃至无可说。wèi rǔ shuō wú zhù,nǎi zhì wú kě shuō。