古诗词

送徐汝思郎中使蜀虑囚兼悉鄙志

王世贞

长安二月百花明,花间好鸟嘤其鸣。zhǎng ān èr yuè bǎi huā míng,huā jiān hǎo niǎo yīng qí míng。
骑马低回问所适,眼中何人一李生。qí mǎ dī huí wèn suǒ shì,yǎn zhōng hé rén yī lǐ shēng。
李生为予赋白雪,击节高歌唾壶缺。lǐ shēng wèi yǔ fù bái xuě,jī jié gāo gē tuò hú quē。
两心炯炯中自知,至赏岂得逢人说。liǎng xīn jiǒng jiǒng zhōng zì zhī,zhì shǎng qǐ dé féng rén shuō。
谁其之子清而扬,抚琴不弹弦意长。shuí qí zhī zi qīng ér yáng,fǔ qín bù dàn xián yì zhǎng。
高山流水偶自会,浮云落日那能忘。gāo shān liú shuǐ ǒu zì huì,fú yún luò rì nà néng wàng。
从此论诗更吾子,予也开襟荐兰芷。cóng cǐ lùn shī gèng wú zi,yǔ yě kāi jīn jiàn lán zhǐ。
沉钩溟渤红珊瑚,明月波光夜深起。chén gōu míng bó hóng shān hú,míng yuè bō guāng yè shēn qǐ。
文章陆沉世所贱,千年得失人不见。wén zhāng lù chén shì suǒ jiàn,qiān nián dé shī rén bù jiàn。
其若天涯生咫尺,陌头飞英乱飘霰。qí ruò tiān yá shēng zhǐ chǐ,mò tóu fēi yīng luàn piāo xiàn。
青丝鹔鹴桃叶马,徐卿持节称使者。qīng sī sù shuāng táo yè mǎ,xú qīng chí jié chēng shǐ zhě。
倾城冠盖走相送,众中无言泪盈把。qīng chéng guān gài zǒu xiāng sòng,zhòng zhōng wú yán lèi yíng bǎ。
汉天西尽有光辉,诏许推环国士知。hàn tiān xī jǐn yǒu guāng huī,zhào xǔ tuī huán guó shì zhī。
陇云马首三千折,栈道猿声十二时。lǒng yún mǎ shǒu sān qiān zhé,zhàn dào yuán shēng shí èr shí。
峨眉山深白日照,锦官溪冷东风吹。é méi shān shēn bái rì zhào,jǐn guān xī lěng dōng fēng chuī。
巴人诵檄输賨布,夷女迎船歌竹枝。bā rén sòng xí shū cóng bù,yí nǚ yíng chuán gē zhú zhī。
滟滪秋沉疾如矢,白帝江陵七百里。yàn yù qiū chén jí rú shǐ,bái dì jiāng líng qī bǎi lǐ。
锦袍嵬坐映江水,徐卿丈夫当尔尔,岂无故人王与李。jǐn páo wéi zuò yìng jiāng shuǐ,xú qīng zhàng fū dāng ěr ěr,qǐ wú gù rén wáng yǔ lǐ。
足迹凄凉金马门,烽烟慷慨铜驼里。zú jì qī liáng jīn mǎ mén,fēng yān kāng kǎi tóng tuó lǐ。
古人恒悲生别离,灞桥水东不复西。gǔ rén héng bēi shēng bié lí,bà qiáo shuǐ dōng bù fù xī。
朱颜鬒鬓有时易,蕙质兰芬应未携。zhū yán zhěn bìn yǒu shí yì,huì zhì lán fēn yīng wèi xié。
对君长揖藏吴钩,鸊鹈膏湿寒芒愁。duì jūn zhǎng yī cáng wú gōu,pì tí gāo shī hán máng chóu。
它日延津倘相遇,三星斗间银河流。tā rì yán jīn tǎng xiāng yù,sān xīng dòu jiān yín hé liú。
王世贞

王世贞

王世贞(1526年-1590年)字元美,号凤洲,又号弇州山人,汉族,太仓(今江苏太仓)人,明代文学家、史学家。“后七子”领袖之一。官刑部主事,累官刑部尚书,移疾归,卒赠太子少保。好为古诗文,始于李攀龙主文盟,攀龙死,独主文坛二十年。有《弇山堂别集》、《嘉靖以来首辅传》、《觚不觚录》、《弇州山人四部稿》等。 王世贞的作品>>

猜您喜欢

后杂言六首

王世贞

有产不能问,粗足供朝暮。yǒu chǎn bù néng wèn,cū zú gōng cháo mù。
有子不能教,亦足知门户。yǒu zi bù néng jiào,yì zú zhī mén hù。
屈指无累人,眼底殊有数。qū zhǐ wú lèi rén,yǎn dǐ shū yǒu shù。
不畏去时景,不觅来时路。bù wèi qù shí jǐng,bù mì lái shí lù。
役役笔研间,终为阿堵误。yì yì bǐ yán jiān,zhōng wèi ā dǔ wù。

后杂言六首

王世贞

朝礼观世音,夕礼阿弥陀。cháo lǐ guān shì yīn,xī lǐ ā mí tuó。
不愿乘金台,不愿产莲花。bù yuàn chéng jīn tái,bù yuàn chǎn lián huā。
聊以销宿憯,摄心使不它。liáo yǐ xiāo sù cǎn,shè xīn shǐ bù tā。
贵人背相笑,禅者面讥诃。guì rén bèi xiāng xiào,chán zhě miàn jī hē。
我亦不敢言,自问各如何。wǒ yì bù gǎn yán,zì wèn gè rú hé。

后杂言六首

王世贞

割肝救父疾,父愈丧其身。gē gān jiù fù jí,fù yù sàng qí shēn。
舍身喂饿虎,虎饱噬千人。shě shēn wèi è hǔ,hǔ bǎo shì qiān rén。
怨亲虽殊致,违道恐亦均。yuàn qīn suī shū zhì,wéi dào kǒng yì jūn。
孝者信其孝,仁者信其仁。xiào zhě xìn qí xiào,rén zhě xìn qí rén。
古圣贤为之,我则何敢论。gǔ shèng xián wèi zhī,wǒ zé hé gǎn lùn。

后杂言六首

王世贞

由来大乘地,不踏小乘径。yóu lái dà chéng dì,bù tà xiǎo chéng jìng。
满口说大乘,何曾有一证。mǎn kǒu shuō dà chéng,hé céng yǒu yī zhèng。
或请丞相田,或借中涓柄。huò qǐng chéng xiāng tián,huò jiè zhōng juān bǐng。
开筵珊瑚拥,发箧黄金迸。kāi yán shān hú yōng,fā qiè huáng jīn bèng。
未必小乘人,肯作大乘行。wèi bì xiǎo chéng rén,kěn zuò dà chéng xíng。

后杂言六首

王世贞

客有冠盖来,强我谈京洛。kè yǒu guān gài lái,qiáng wǒ tán jīng luò。
昨日颂伊周,今日詈莽卓。zuó rì sòng yī zhōu,jīn rì lì mǎng zhuó。
或笑佞人非,或嗤世情薄。huò xiào nìng rén fēi,huò chī shì qíng báo。
自古良已然,二端俱不错。zì gǔ liáng yǐ rán,èr duān jù bù cuò。
是以颍水人,洗耳安寂寞。shì yǐ yǐng shuǐ rén,xǐ ěr ān jì mò。

偶闻有荐予者儿子自公车书来微及出处一笑答之

王世贞

君平昔弃世,归从此心卜。jūn píng xī qì shì,guī cóng cǐ xīn bo。
采药北山阿,诛茅南涧曲。cǎi yào běi shān ā,zhū máo nán jiàn qū。
事佛始解勤,爱书亦不读。shì fú shǐ jiě qín,ài shū yì bù dú。
昔者甘白简,今何叨荐牍。xī zhě gān bái jiǎn,jīn hé dāo jiàn dú。
纵令借作眉,岂堪下同目。zòng lìng jiè zuò méi,qǐ kān xià tóng mù。
汝意或鸡肋,吾事已蛇足。rǔ yì huò jī lē,wú shì yǐ shé zú。
终入壶公壶,长伴鹿门鹿。zhōng rù hú gōng hú,zhǎng bàn lù mén lù。
以此无竞心,塞汝有窍欲。yǐ cǐ wú jìng xīn,sāi rǔ yǒu qiào yù。
尚愧未忘言,何如坦其腹。shàng kuì wèi wàng yán,hé rú tǎn qí fù。

有荐新蚕豆樱桃麦蚕者邀印师共尝之戏成一章

王世贞

麦秋麦作蚕,蚕月蚕名豆。mài qiū mài zuò cán,cán yuè cán míng dòu。
豆作绿珠圆,蚕似碧玉皱。dòu zuò lǜ zhū yuán,cán shì bì yù zhòu。
家老悯我馋,倾筐前为寿。jiā lǎo mǐn wǒ chán,qīng kuāng qián wèi shòu。
樱桃况初熟,可以佐春酎。yīng táo kuàng chū shú,kě yǐ zuǒ chūn zhòu。
念无水晶盘,写自翡翠袖。niàn wú shuǐ jīng pán,xiě zì fěi cuì xiù。
野人欣及新,俭岁享惭厚。yě rén xīn jí xīn,jiǎn suì xiǎng cán hòu。
印师独不然,入口如倾溜。yìn shī dú bù rán,rù kǒu rú qīng liū。
天厨与贫里,等付一饱后。tiān chú yǔ pín lǐ,děng fù yī bǎo hòu。
迦叶须菩提,妄心分去就。jiā yè xū pú tí,wàng xīn fēn qù jiù。

送顾子韶臬使之山东并为故人李于鳞子驹有托

王世贞

昔我游济中,于兹二纪徂。xī wǒ yóu jì zhōng,yú zī èr jì cú。
叨陪雪宫宴,地底喷真珠。dāo péi xuě gōng yàn,dì dǐ pēn zhēn zhū。
斗雹跑突泉,弄蟾大明湖。dòu báo pǎo tū quán,nòng chán dà míng hú。
东南华不注,灼若芙蓉敷。dōng nán huá bù zhù,zhuó ruò fú róng fū。
间携济南生,促膝黄公垆。jiān xié jì nán shēng,cù xī huáng gōng lú。
卷波白浩荡,瞪眼青模糊。juǎn bō bái hào dàng,dèng yǎn qīng mó hú。
回首万事空,千载亦须臾。huí shǒu wàn shì kōng,qiān zài yì xū yú。
君今持节去,奄有齐鲁墟。jūn jīn chí jié qù,yǎn yǒu qí lǔ xū。
齐风复泱泱,鲁道不崎岖。qí fēng fù yāng yāng,lǔ dào bù qí qū。
惜哉弦中雪,不与寒山居。xī zāi xián zhōng xuě,bù yǔ hán shān jū。
倘式元礼门,长松余几株。tǎng shì yuán lǐ mén,zhǎng sōng yú jǐ zhū。
窃申孝标愧,为我抚遗孤。qiè shēn xiào biāo kuì,wèi wǒ fǔ yí gū。

沈铁山先生葬光福山挽歌一首

王世贞

沈约千载人,风流一朝息。shěn yuē qiān zài rén,fēng liú yī cháo xī。
素旐发吴江,送舟倾原剧。sù zhào fā wú jiāng,sòng zhōu qīng yuán jù。
邓尉聊卜邻,光福栖真宅。dèng wèi liáo bo lín,guāng fú qī zhēn zhái。
黄鸟声自悲,春原树为白。huáng niǎo shēng zì bēi,chūn yuán shù wèi bái。
埋玉向土中,谁能不心恻。mái yù xiàng tǔ zhōng,shuí néng bù xīn cè。
宁知龙变化,夷犹于八极。níng zhī lóng biàn huà,yí yóu yú bā jí。

感事

王世贞

山鹊营树颠,垒枝犹未固。shān què yíng shù diān,lěi zhī yóu wèi gù。
一雏复一雏,宛转伺其嗉。yī chú fù yī chú,wǎn zhuǎn cì qí sù。
毛羽尚未成,忽去不返顾。máo yǔ shàng wèi chéng,hū qù bù fǎn gù。
纵无矰弋虞,葳蕤恐中路。zòng wú zēng yì yú,wēi ruí kǒng zhōng lù。
念我非慈乌,焉能希反哺。niàn wǒ fēi cí wū,yān néng xī fǎn bǔ。
生自当风喧,为人慰朝暮。shēng zì dāng fēng xuān,wèi rén wèi cháo mù。

寿安母王太孺人六十

王世贞

夫人相国孙,婉嫕闲内则。fū rén xiāng guó sūn,wǎn yì xián nèi zé。
及乎佐安秉,素封日从辟。jí hū zuǒ ān bǐng,sù fēng rì cóng pì。
七诫以次修,千指欣受职。qī jiè yǐ cì xiū,qiān zhǐ xīn shòu zhí。
从夫既已荣,诲子乃终吉。cóng fū jì yǐ róng,huì zi nǎi zhōng jí。
翩翩宫彩衣,昔从断机织。piān piān gōng cǎi yī,xī cóng duàn jī zhī。
瑳瑳大官供,复自丸胆得。cuō cuō dà guān gōng,fù zì wán dǎn dé。
何以万年觞,膝前双白璧。hé yǐ wàn nián shāng,xī qián shuāng bái bì。

族孙亮臣少而孤伯子詹录教之成乡荐赋赠伯子

王世贞

仪部昔弥留,手抚二尺孤。yí bù xī mí liú,shǒu fǔ èr chǐ gū。
岂不念芳馥,畴当庇其雏。qǐ bù niàn fāng fù,chóu dāng bì qí chú。
有梓代为乔,结荫亘天衢。yǒu zǐ dài wèi qiáo,jié yīn gèn tiān qú。
风霜不见侵,雨露日夜敷。fēng shuāng bù jiàn qīn,yǔ lù rì yè fū。
青葱两玉树,慨此同根株。qīng cōng liǎng yù shù,kǎi cǐ tóng gēn zhū。
既成孝廉名,重为割膏腴。jì chéng xiào lián míng,zhòng wèi gē gāo yú。
千秋许少府,友让名不孤。qiān qiū xǔ shǎo fǔ,yǒu ràng míng bù gū。

为襄王题中和轩

王世贞

天运不暂息,辰枢秉贞凝。tiān yùn bù zàn xī,chén shū bǐng zhēn níng。
阴阳长调畅,品物乃流形。yīn yáng zhǎng diào chàng,pǐn wù nǎi liú xíng。
一哉君王心,偏陂了不生。yī zāi jūn wáng xīn,piān bēi le bù shēng。
坐见春风来,熙恬顺吾情。zuò jiàn chūn fēng lái,xī tián shùn wú qíng。
所以陈思训,中和诚可经。suǒ yǐ chén sī xùn,zhōng hé chéng kě jīng。

为襄王题懋德斋

王世贞

高斋何沉沉,君王养渊默。gāo zhāi hé chén chén,jūn wáng yǎng yuān mò。
征姿却郑袖,选藻疏唐勒。zhēng zī què zhèng xiù,xuǎn zǎo shū táng lēi。
岘山不自高,汉水何知益。xiàn shān bù zì gāo,hàn shuǐ hé zhī yì。
极目平楚遥,油然被膏泽。jí mù píng chǔ yáo,yóu rán bèi gāo zé。
乃知大王风,来自君子德。nǎi zhī dà wáng fēng,lái zì jūn zi dé。

题襄王收春台

王世贞

春风何处多,城东大堤路。chūn fēng hé chù duō,chéng dōng dà dī lù。
君但收春来,莫便留春住。jūn dàn shōu chūn lái,mò biàn liú chūn zhù。
散作襄阳春,烟花十万户。sàn zuò xiāng yáng chūn,yān huā shí wàn hù。