古诗词

题东坡游赤壁图

黄仲昭

谁削层崖如壁立,万仞崚嶒倚天赤。shuí xuē céng yá rú bì lì,wàn rèn léng céng yǐ tiān chì。
亭亭雄据大江滨,气势似与江流敌。tíng tíng xióng jù dà jiāng bīn,qì shì shì yǔ jiāng liú dí。
东连夏口西武昌,控荆引蜀形势长。dōng lián xià kǒu xī wǔ chāng,kòng jīng yǐn shǔ xíng shì zhǎng。
英雄割据竟何在,山川千古犹苍苍。yīng xióng gē jù jìng hé zài,shān chuān qiān gǔ yóu cāng cāng。
东坡老仙玉堂客,文章气节称人杰。dōng pō lǎo xiān yù táng kè,wén zhāng qì jié chēng rén jié。
才大难为世所容,万里黄冈竟迁谪。cái dà nán wèi shì suǒ róng,wàn lǐ huáng gāng jìng qiān zhé。
梧桐一叶惊早秋,清宵约客来同游。wú tóng yī yè jīng zǎo qiū,qīng xiāo yuē kè lái tóng yóu。
匏尊潋滟吸明月,扁舟荡漾浮中流。páo zūn liàn yàn xī míng yuè,biǎn zhōu dàng yàng fú zhōng liú。
白露横江夜将半,万顷浮光影凌乱。bái lù héng jiāng yè jiāng bàn,wàn qǐng fú guāng yǐng líng luàn。
孤臣顷刻不忘君,感慨长歌望霄汉。gū chén qǐng kè bù wàng jūn,gǎn kǎi zhǎng gē wàng xiāo hàn。
洞箫一曲倚歌声,如泣如诉难为听。dòng xiāo yī qū yǐ gē shēng,rú qì rú sù nán wèi tīng。
幽壑潜蛟惊起舞,孤舟嫠妇悲泪零。yōu hè qián jiāo jīng qǐ wǔ,gū zhōu lí fù bēi lèi líng。
达人襟怀隘八极,外物何尝论得失。dá rén jīn huái ài bā jí,wài wù hé cháng lùn dé shī。
蝇头蜗角了无心,山月江风尽堪适。yíng tóu wō jiǎo le wú xīn,shān yuè jiāng fēng jǐn kān shì。
胸中礧磈浇未平,洗盏更酌陶幽情。xiōng zhōng léi wěi jiāo wèi píng,xǐ zhǎn gèng zhuó táo yōu qíng。
酒阑舟中相枕藉,旭日欲上东方明。jiǔ lán zhōu zhōng xiāng zhěn jí,xù rì yù shàng dōng fāng míng。
高兴由来浩无际,此心直与江山契。gāo xīng yóu lái hào wú jì,cǐ xīn zhí yǔ jiāng shān qì。
风清月白拟重来,兹游岂尽平生意。fēng qīng yuè bái nǐ zhòng lái,zī yóu qǐ jǐn píng shēng yì。
十月之望维其时,旧游佳客仍相期。shí yuè zhī wàng wéi qí shí,jiù yóu jiā kè réng xiāng qī。
床头斗酒藏已久,举网复得江鱼肥。chuáng tóu dòu jiǔ cáng yǐ jiǔ,jǔ wǎng fù dé jiāng yú féi。
载酒携鱼泛空碧,江山变态应难识。zài jiǔ xié yú fàn kōng bì,jiāng shān biàn tài yīng nán shí。
水落石出江有声,断岸茫茫几千尺。shuǐ luò shí chū jiāng yǒu shēng,duàn àn máng máng jǐ qiān chǐ。
蹑衣长啸披蒙茸,穷搜不惮登虬龙。niè yī zhǎng xiào pī méng rōng,qióng sōu bù dàn dēng qiú lóng。
上攀栖鹘之危巢,下俯冯夷之幽宫。shàng pān qī gǔ zhī wēi cháo,xià fǔ féng yí zhī yōu gōng。
倦来仍上扁舟去,放棹中流随所住。juàn lái réng shàng biǎn zhōu qù,fàng zhào zhōng liú suí suǒ zhù。
翩然孤鹤横江来,化作神仙梦中语。piān rán gū hè héng jiāng lái,huà zuò shén xiān mèng zhōng yǔ。
坡仙一去今几年,两赋掷地声铿然。pō xiān yī qù jīn jǐ nián,liǎng fù zhì dì shēng kēng rán。
当时权奸肆排击,不啻腐鼠谁复怜。dāng shí quán jiān sì pái jī,bù chì fǔ shǔ shuí fù lián。
我昔商宦长沙日,满拟经过访遗迹。wǒ xī shāng huàn zhǎng shā rì,mǎn nǐ jīng guò fǎng yí jì。
典衣沽酒酹英灵,一吐轮囷豁胸臆。diǎn yī gū jiǔ lèi yīng líng,yī tǔ lún qūn huō xiōng yì。
圣恩浩荡旋赐还,未得遂此瑰奇观。shèng ēn hào dàng xuán cì hái,wèi dé suì cǐ guī qí guān。
今日披图发遐想,楚天万里云漫漫。jīn rì pī tú fā xiá xiǎng,chǔ tiān wàn lǐ yún màn màn。

黄仲昭

明福建莆田人,名潜,号退岩居士,以字行。成化二年进士。授编修。以直谏被杖,谪湘潭知县,又改南京大理评事。后以亲不逮养,遂不出。弘治初起江西提学佥事。久之乞归,日事著述,学者称未轩先生。有《未轩集》、《八闽通志》等。 黄仲昭的作品>>

猜您喜欢

立春日霜降草木皆白戏成

黄仲昭

残臈应随寒漏尽,新春又逐晓钟来。cán là yīng suí hán lòu jǐn,xīn chūn yòu zhú xiǎo zhōng lái。
天公似报春消息,乱剪琼花到处开。tiān gōng shì bào chūn xiāo xī,luàn jiǎn qióng huā dào chù kāi。

立春日偶成

黄仲昭

土牛鞭下已飞尘,律转三阳岁复更。tǔ niú biān xià yǐ fēi chén,lǜ zhuǎn sān yáng suì fù gèng。
鸟雀亦知春信好,碧梧枝上不停声。niǎo què yì zhī chūn xìn hǎo,bì wú zhī shàng bù tíng shēng。

题扇面山水二首为林贵实赋

黄仲昭

碧霭深中结草庐,松风入座四窗虚。bì ǎi shēn zhōng jié cǎo lú,sōng fēng rù zuò sì chuāng xū。
山辉泽媚无穷趣,疑有幽人此读书。shān huī zé mèi wú qióng qù,yí yǒu yōu rén cǐ dú shū。

题扇面山水二首为林贵实赋

黄仲昭

茅衡几架隔遥岑,万壑岚光结昼阴。máo héng jǐ jià gé yáo cén,wàn hè lán guāng jié zhòu yīn。
欲抱瑶琴访清隐,寒林无路白云深。yù bào yáo qín fǎng qīng yǐn,hán lín wú lù bái yún shēn。

题扇面子猷访戴图

黄仲昭

入夜怀人思不禁,冲寒一棹度山阴。rù yè huái rén sī bù jìn,chōng hán yī zhào dù shān yīn。
兴来归去江云暝,门掩千峰积雪深。xīng lái guī qù jiāng yún míng,mén yǎn qiān fēng jī xuě shēn。

题林君惟华秋江独钓图和李君唐英韵

黄仲昭

托迹沧浪识者稀,海鸥汀鹭日相依。tuō jì cāng làng shí zhě xī,hǎi ōu tīng lù rì xiāng yī。
投竿一笑寒云暝,世事无心任落晖。tóu gān yī xiào hán yún míng,shì shì wú xīn rèn luò huī。

题芦雁扇和李君唐英韵

黄仲昭

相呼相唤下回塘,秋水芦花一望长。xiāng hū xiāng huàn xià huí táng,qiū shuǐ lú huā yī wàng zhǎng。
万里云霄身未达,数声嘹唳送斜阳。wàn lǐ yún xiāo shēn wèi dá,shù shēng liáo lì sòng xié yáng。

题屈原渔父问答图

黄仲昭

放逐江潭恨不平,偶逢渔父话衷情。fàng zhú jiāng tán hèn bù píng,ǒu féng yú fù huà zhōng qíng。
可怜狂楚无情甚,竟使忠臣殒此生。kě lián kuáng chǔ wú qíng shén,jìng shǐ zhōng chén yǔn cǐ shēng。

戏题钟馗

黄仲昭

曾向明皇梦寐中,手擒魑魅逞英雄。céng xiàng míng huáng mèng mèi zhōng,shǒu qín chī mèi chěng yīng xióng。
如何不斩奸邪首,纵使胡儿入后宫。rú hé bù zhǎn jiān xié shǒu,zòng shǐ hú ér rù hòu gōng。

春深菊苗未发戏成

黄仲昭

堪笑春风亦世情,菊畦偏后发生仁。kān xiào chūn fēng yì shì qíng,jú qí piān hòu fā shēng rén。
工夫全向繁桃李,未暇分来寂寞滨。gōng fū quán xiàng fán táo lǐ,wèi xiá fēn lái jì mò bīn。

春日卧病感怀

黄仲昭

一卧经春只自嗟,无由散步访韶华。yī wò jīng chūn zhǐ zì jiē,wú yóu sàn bù fǎng sháo huá。
东风似亦欺人病,吹落瓶中数朵花。dōng fēng shì yì qī rén bìng,chuī luò píng zhōng shù duǒ huā。

病中与郑君思亨姜君思正索菊花二首

黄仲昭

闻道君家菊满篱,无由一到赏芳菲。wén dào jūn jiā jú mǎn lí,wú yóu yī dào shǎng fāng fēi。
梦魂忘却身犹病,几度吟敲花外扉。mèng hún wàng què shēn yóu bìng,jǐ dù yín qiāo huā wài fēi。

病中与郑君思亨姜君思正索菊花二首

黄仲昭

春初卧病及秋深,篱菊阑珊碧草侵。chūn chū wò bìng jí qiū shēn,lí jú lán shān bì cǎo qīn。
赖有故人相爱厚,一株无惜慰忧心。lài yǒu gù rén xiāng ài hòu,yī zhū wú xī wèi yōu xīn。

首夏病中偶成

黄仲昭

九十春光病里过,不堪佳景尽蹉跎。jiǔ shí chūn guāng bìng lǐ guò,bù kān jiā jǐng jǐn cuō tuó。
儿童又向床前语,树上青梅熟已多。ér tóng yòu xiàng chuáng qián yǔ,shù shàng qīng méi shú yǐ duō。

谢友人惠锦菊月下白菊二株三首

黄仲昭

今年全不见黄花,对景荒凉只自嗟。jīn nián quán bù jiàn huáng huā,duì jǐng huāng liáng zhǐ zì jiē。
应是秋光深远我,赖君挽得到贫家。yīng shì qiū guāng shēn yuǎn wǒ,lài jūn wǎn dé dào pín jiā。