古诗词

题东坡游赤壁图

黄仲昭

谁削层崖如壁立,万仞崚嶒倚天赤。shuí xuē céng yá rú bì lì,wàn rèn léng céng yǐ tiān chì。
亭亭雄据大江滨,气势似与江流敌。tíng tíng xióng jù dà jiāng bīn,qì shì shì yǔ jiāng liú dí。
东连夏口西武昌,控荆引蜀形势长。dōng lián xià kǒu xī wǔ chāng,kòng jīng yǐn shǔ xíng shì zhǎng。
英雄割据竟何在,山川千古犹苍苍。yīng xióng gē jù jìng hé zài,shān chuān qiān gǔ yóu cāng cāng。
东坡老仙玉堂客,文章气节称人杰。dōng pō lǎo xiān yù táng kè,wén zhāng qì jié chēng rén jié。
才大难为世所容,万里黄冈竟迁谪。cái dà nán wèi shì suǒ róng,wàn lǐ huáng gāng jìng qiān zhé。
梧桐一叶惊早秋,清宵约客来同游。wú tóng yī yè jīng zǎo qiū,qīng xiāo yuē kè lái tóng yóu。
匏尊潋滟吸明月,扁舟荡漾浮中流。páo zūn liàn yàn xī míng yuè,biǎn zhōu dàng yàng fú zhōng liú。
白露横江夜将半,万顷浮光影凌乱。bái lù héng jiāng yè jiāng bàn,wàn qǐng fú guāng yǐng líng luàn。
孤臣顷刻不忘君,感慨长歌望霄汉。gū chén qǐng kè bù wàng jūn,gǎn kǎi zhǎng gē wàng xiāo hàn。
洞箫一曲倚歌声,如泣如诉难为听。dòng xiāo yī qū yǐ gē shēng,rú qì rú sù nán wèi tīng。
幽壑潜蛟惊起舞,孤舟嫠妇悲泪零。yōu hè qián jiāo jīng qǐ wǔ,gū zhōu lí fù bēi lèi líng。
达人襟怀隘八极,外物何尝论得失。dá rén jīn huái ài bā jí,wài wù hé cháng lùn dé shī。
蝇头蜗角了无心,山月江风尽堪适。yíng tóu wō jiǎo le wú xīn,shān yuè jiāng fēng jǐn kān shì。
胸中礧磈浇未平,洗盏更酌陶幽情。xiōng zhōng léi wěi jiāo wèi píng,xǐ zhǎn gèng zhuó táo yōu qíng。
酒阑舟中相枕藉,旭日欲上东方明。jiǔ lán zhōu zhōng xiāng zhěn jí,xù rì yù shàng dōng fāng míng。
高兴由来浩无际,此心直与江山契。gāo xīng yóu lái hào wú jì,cǐ xīn zhí yǔ jiāng shān qì。
风清月白拟重来,兹游岂尽平生意。fēng qīng yuè bái nǐ zhòng lái,zī yóu qǐ jǐn píng shēng yì。
十月之望维其时,旧游佳客仍相期。shí yuè zhī wàng wéi qí shí,jiù yóu jiā kè réng xiāng qī。
床头斗酒藏已久,举网复得江鱼肥。chuáng tóu dòu jiǔ cáng yǐ jiǔ,jǔ wǎng fù dé jiāng yú féi。
载酒携鱼泛空碧,江山变态应难识。zài jiǔ xié yú fàn kōng bì,jiāng shān biàn tài yīng nán shí。
水落石出江有声,断岸茫茫几千尺。shuǐ luò shí chū jiāng yǒu shēng,duàn àn máng máng jǐ qiān chǐ。
蹑衣长啸披蒙茸,穷搜不惮登虬龙。niè yī zhǎng xiào pī méng rōng,qióng sōu bù dàn dēng qiú lóng。
上攀栖鹘之危巢,下俯冯夷之幽宫。shàng pān qī gǔ zhī wēi cháo,xià fǔ féng yí zhī yōu gōng。
倦来仍上扁舟去,放棹中流随所住。juàn lái réng shàng biǎn zhōu qù,fàng zhào zhōng liú suí suǒ zhù。
翩然孤鹤横江来,化作神仙梦中语。piān rán gū hè héng jiāng lái,huà zuò shén xiān mèng zhōng yǔ。
坡仙一去今几年,两赋掷地声铿然。pō xiān yī qù jīn jǐ nián,liǎng fù zhì dì shēng kēng rán。
当时权奸肆排击,不啻腐鼠谁复怜。dāng shí quán jiān sì pái jī,bù chì fǔ shǔ shuí fù lián。
我昔商宦长沙日,满拟经过访遗迹。wǒ xī shāng huàn zhǎng shā rì,mǎn nǐ jīng guò fǎng yí jì。
典衣沽酒酹英灵,一吐轮囷豁胸臆。diǎn yī gū jiǔ lèi yīng líng,yī tǔ lún qūn huō xiōng yì。
圣恩浩荡旋赐还,未得遂此瑰奇观。shèng ēn hào dàng xuán cì hái,wèi dé suì cǐ guī qí guān。
今日披图发遐想,楚天万里云漫漫。jīn rì pī tú fā xiá xiǎng,chǔ tiān wàn lǐ yún màn màn。

黄仲昭

明福建莆田人,名潜,号退岩居士,以字行。成化二年进士。授编修。以直谏被杖,谪湘潭知县,又改南京大理评事。后以亲不逮养,遂不出。弘治初起江西提学佥事。久之乞归,日事著述,学者称未轩先生。有《未轩集》、《八闽通志》等。 黄仲昭的作品>>

猜您喜欢

题仙溪陆世征活水亭次郡守丁石崖韵

黄仲昭

亭前静坐暗闻香,活水流花入小塘。tíng qián jìng zuò àn wén xiāng,huó shuǐ liú huā rù xiǎo táng。
闻说个中长若此,幽奇不独在春阳。wén shuō gè zhōng zhǎng ruò cǐ,yōu qí bù dú zài chūn yáng。

题仙溪陆世征活水亭次郡守丁石崖韵

黄仲昭

宣父当年叹逝川,眼前道体浩无边。xuān fù dāng nián tàn shì chuān,yǎn qián dào tǐ hào wú biān。
与君说到渊微处,须向源头一放船。yǔ jūn shuō dào yuān wēi chù,xū xiàng yuán tóu yī fàng chuán。

题墨菊一首为延平通守金孔深赋

黄仲昭

楚楚黄花绝可人,晓来含露色尤匀。chǔ chǔ huáng huā jué kě rén,xiǎo lái hán lù sè yóu yún。
莫教轻泛柴桑酒,留取芳泉寿剑民。mò jiào qīng fàn chái sāng jiǔ,liú qǔ fāng quán shòu jiàn mín。

别东岩偶成三首

黄仲昭

东岩一到觉心清,便与高僧共结盟。dōng yán yī dào jué xīn qīng,biàn yǔ gāo sēng gòng jié méng。
宝地不堪今又别,山光树色总含情。bǎo dì bù kān jīn yòu bié,shān guāng shù sè zǒng hán qíng。

别东岩偶成三首

黄仲昭

世事纷纷役此身,林泉无计日相亲。shì shì fēn fēn yì cǐ shēn,lín quán wú jì rì xiāng qīn。
山灵应笑今归去,依旧胸中万斛尘。shān líng yīng xiào jīn guī qù,yī jiù xiōng zhōng wàn hú chén。

别东岩偶成三首

黄仲昭

斜阳惆怅别招提,吟逐寒云度虎溪。xié yáng chóu chàng bié zhāo tí,yín zhú hán yún dù hǔ xī。
黄鸟似知人欲去,苍松枝上尽情啼。huáng niǎo shì zhī rén yù qù,cāng sōng zhī shàng jǐn qíng tí。

题老子授尹喜道德经图

黄仲昭

叹息淳风日已沦,深探性命着微言。tàn xī chún fēng rì yǐ lún,shēn tàn xìng mìng zhe wēi yán。
当年不授关门尹,万古谁知道德尊。dāng nián bù shòu guān mén yǐn,wàn gǔ shuí zhī dào dé zūn。

题张良进履图

黄仲昭

天挺人豪遇下邳,留侯遂作帝王师。tiān tǐng rén háo yù xià pī,liú hóu suì zuò dì wáng shī。
秦关百二山河破,应是胚胎进履时。qín guān bǎi èr shān hé pò,yīng shì pēi tāi jìn lǚ shí。

和林君时恭山居韵四首

黄仲昭

春入池塘草色新,吟边鱼鸟觉情亲。chūn rù chí táng cǎo sè xīn,yín biān yú niǎo jué qíng qīn。
雨余涧水流花出,恍惚桃源洞里人。yǔ yú jiàn shuǐ liú huā chū,huǎng hū táo yuán dòng lǐ rén。

和林君时恭山居韵四首

黄仲昭

入夏林端荔子新,开尊时与故人亲。rù xià lín duān lì zi xīn,kāi zūn shí yǔ gù rén qīn。
有时笑傲苍松下,闲看红尘得意人。yǒu shí xiào ào cāng sōng xià,xián kàn hóng chén dé yì rén。

和林君时恭山居韵四首

黄仲昭

小槽酿出绿醪新,溪叟山翁笑语亲。xiǎo cáo niàng chū lǜ láo xīn,xī sǒu shān wēng xiào yǔ qīn。
吟对黄花无别事,悠然尘外一闲人。yín duì huáng huā wú bié shì,yōu rán chén wài yī xián rén。

和林君时恭山居韵四首

黄仲昭

万壑千峰积雪新,闲中诗酒镇相亲。wàn hè qiān fēng jī xuě xīn,xián zhōng shī jiǔ zhèn xiāng qīn。
兴来独步溪桥月,笑与梅花作主人。xīng lái dú bù xī qiáo yuè,xiào yǔ méi huā zuò zhǔ rén。

题钟吕传道图

黄仲昭

传得壶天却老方,茫茫八极任翱翔。chuán dé hú tiān què lǎo fāng,máng máng bā jí rèn áo xiáng。
颓龄若使真能制,大济苍生总寿康。tuí líng ruò shǐ zhēn néng zhì,dà jì cāng shēng zǒng shòu kāng。

题张咏谒陈希夷图

黄仲昭

坠驴大笑西归去,买断华山一段云。zhuì lǘ dà xiào xī guī qù,mǎi duàn huá shān yī duàn yún。
浮世知心独张咏,无边风月欲平分。fú shì zhī xīn dú zhāng yǒng,wú biān fēng yuè yù píng fēn。

题子期听伯牙鼓琴图

黄仲昭

不因钟子独知音,山水徒然托意深。bù yīn zhōng zi dú zhī yīn,shān shuǐ tú rán tuō yì shēn。
千古高风招不返,伤心弗忍抚瑶琴。qiān gǔ gāo fēng zhāo bù fǎn,shāng xīn fú rěn fǔ yáo qín。