古诗词

徐渭

列缺俨睢盱,绯冠绛裤襦。liè quē yǎn suī xū,fēi guān jiàng kù rú。
䃸磹鲜舌哆,烟焰涨天嘘。xiàn tán xiān shé duō,yān yàn zhǎng tiān xū。
侍从排焦额,槐檀塞太虚。shì cóng pái jiāo é,huái tán sāi tài xū。
光中藏栲栳,麦处借幡旟。guāng zhōng cáng kǎo lǎo,mài chù jiè fān yú。
鸡吐朝官绶,龙逢海豻驱。jī tǔ cháo guān shòu,lóng féng hǎi àn qū。
阿香开镜数,玉女笑壶输。ā xiāng kāi jìng shù,yù nǚ xiào hú shū。
好作王戎眼,休烧李绩须。hǎo zuò wáng róng yǎn,xiū shāo lǐ jì xū。
灭明难捉摸,搜索愈逃逋。miè míng nán zhuō mō,sōu suǒ yù táo bū。
或见焚鳞尾,徒闻绕斗枢。huò jiàn fén lín wěi,tú wén rào dòu shū。
金蛇穿雨划,赤兔驾雷屠。jīn shé chuān yǔ huà,chì tù jià léi tú。
煨烬乾坤赭,飞腾日月徐。wēi jìn qián kūn zhě,fēi téng rì yuè xú。
闭门遭斧凿,冯塔养蜘蛛。bì mén zāo fǔ záo,féng tǎ yǎng zhī zhū。
铛斗何工煅,硫硭若帑储。dāng dòu hé gōng duàn,liú máng ruò tǎng chǔ。
旱乾于闪魃,冬蛰伴泥猪。hàn qián yú shǎn bá,dōng zhé bàn ní zhū。
万瓦穿如瞰,孤窗热欲糜。wàn wǎ chuān rú kàn,gū chuāng rè yù mí。
淫威神卤莽,侥幸鬼揶揄。yín wēi shén lǔ mǎng,jiǎo xìng guǐ yé yú。
昨夕狂倾潦,群灵俨聚诛。zuó xī kuáng qīng lǎo,qún líng yǎn jù zhū。
弥霄红落燕,罄海白跳珠。mí xiāo hóng luò yàn,qìng hǎi bái tiào zhū。
但劈梧桐去,何曾打即且。dàn pī wú tóng qù,hé céng dǎ jí qiě。
徐渭

徐渭

徐渭(1521—1593),汉族,绍兴府山阴(今浙江绍兴)人。初字文清,后改字文长,号天池山人,或署田水月、田丹水,青藤老人、青藤道人、青藤居士、天池渔隐、金垒、金回山人、山阴布衣、白鹇山人、鹅鼻山侬等别号。中国明代文学家、书画家、军事家。民间也普遍流传他的故事传说,关于他年轻时如何聪明,后来如何捉弄官宦等。 徐渭的作品>>

猜您喜欢

王元章倒枝梅画

徐渭

皓态孤芳压俗姿,不堪复写拂云枝。hào tài gū fāng yā sú zī,bù kān fù xiě fú yún zhī。
从来万事嫌高格,莫怪梅花著地垂。cóng lái wàn shì xián gāo gé,mò guài méi huā zhù dì chuí。

画梅时正雪下

徐渭

谁写孤山伴鹤枝,早春窗下索题诗。shuí xiě gū shān bàn hè zhī,zǎo chūn chuāng xià suǒ tí shī。
今朝风景偏相似,是我寻他雪下时。jīn cháo fēng jǐng piān xiāng shì,shì wǒ xún tā xuě xià shí。

题画梅

徐渭

凫牛两碟酒三卮,索写梅花四句诗。fú niú liǎng dié jiǔ sān zhī,suǒ xiě méi huā sì jù shī。
想见元章愁米日,不知几斗换冰枝。xiǎng jiàn yuán zhāng chóu mǐ rì,bù zhī jǐ dòu huàn bīng zhī。

题画梅

徐渭

从来不见梅花谱,信手拈来自有神。cóng lái bù jiàn méi huā pǔ,xìn shǒu niān lái zì yǒu shén。
不信试看千万树,东风吹著便成春。bù xìn shì kàn qiān wàn shù,dōng fēng chuī zhù biàn chéng chūn。

云门寺题画梅

徐渭

浮桥流水雪潺潺,客子来游二月阑。fú qiáo liú shuǐ xuě chán chán,kè zi lái yóu èr yuè lán。
蓓蕾巳青酸满树,梅花只就画中看。bèi lěi sì qīng suān mǎn shù,méi huā zhǐ jiù huà zhōng kàn。

徐渭

叶叶枝枝逐景生,高高下下自人情。yè yè zhī zhī zhú jǐng shēng,gāo gāo xià xià zì rén qíng。
两梢直拔青天上,留取根丛作雨声。liǎng shāo zhí bá qīng tiān shàng,liú qǔ gēn cóng zuò yǔ shēng。

徐渭

郡城去海不为遥,墨箨淋漓似郁蛟。jùn chéng qù hǎi bù wèi yáo,mò tuò lín lí shì yù jiāo。
莫遣风来吹一叶,恐于笺上作波涛。mò qiǎn fēng lái chuī yī yè,kǒng yú jiān shàng zuò bō tāo。

徐渭

片石苍苍映莽林,南宫如见拜难禁。piàn shí cāng cāng yìng mǎng lín,nán gōng rú jiàn bài nán jìn。
牛车若使能移去,卖与侯家五百金。niú chē ruò shǐ néng yí qù,mài yǔ hóu jiā wǔ bǎi jīn。

徐渭

昨宵风雨折东园,那许从天乞一竿。zuó xiāo fēng yǔ zhé dōng yuán,nà xǔ cóng tiān qǐ yī gān。
数叶传神为不朽,儒寒道瘦任人看。shù yè chuán shén wèi bù xiǔ,rú hán dào shòu rèn rén kàn。

徐渭

林梢片石墨初笼,冻笔勾寒入指中。lín shāo piàn shí mò chū lóng,dòng bǐ gōu hán rù zhǐ zhōng。
急遣苍头沽一榼,破帘穿日荡杯红。jí qiǎn cāng tóu gū yī kē,pò lián chuān rì dàng bēi hóng。

徐渭

笔底霜丛三四竿,园中解箨两三年。bǐ dǐ shuāng cóng sān sì gān,yuán zhōng jiě tuò liǎng sān nián。
修蛇拔尾当黄土,小凤梳翎在碧天。xiū shé bá wěi dāng huáng tǔ,xiǎo fèng shū líng zài bì tiān。

徐渭

修蛇有尾频年坠,小凤为翎几日成。xiū shé yǒu wěi pín nián zhuì,xiǎo fèng wèi líng jǐ rì chéng。
输与寒梢三十尺,春来只用一雷惊。shū yǔ hán shāo sān shí chǐ,chūn lái zhǐ yòng yī léi jīng。

徐渭

人家宿纸几时收,紫兔尖尖走泼油。rén jiā sù zhǐ jǐ shí shōu,zǐ tù jiān jiān zǒu pō yóu。
竹影满窗凉似水,断厓疏雨数竿秋。zhú yǐng mǎn chuāng liáng shì shuǐ,duàn yá shū yǔ shù gān qiū。

徐渭

昨夜窗前风月时,数竿疏影响书帏。zuó yè chuāng qián fēng yuè shí,shù gān shū yǐng xiǎng shū wéi。
今朝榻向溪藤上,犹觉秋声笔底飞。jīn cháo tà xiàng xī téng shàng,yóu jué qiū shēng bǐ dǐ fēi。

徐渭

怪石初烘泼墨匀,吴笺短短缩霜筠。guài shí chū hōng pō mò yún,wú jiān duǎn duǎn suō shuāng yún。
长空五尺青鸾尾,一半斜封在白云。zhǎng kōng wǔ chǐ qīng luán wěi,yī bàn xié fēng zài bái yún。