古诗词

醉花阴·冬夜

吕采芝

拼却无聊微带醉。pīn què wú liáo wēi dài zuì。
寒压罗衾翠。hán yā luó qīn cuì。
香圃落花深。xiāng pǔ luò huā shēn。
雨点风声。yǔ diǎn fēng shēng。
迸乱惊侬睡。bèng luàn jīng nóng shuì。
谯楼更鼓分明在。qiáo lóu gèng gǔ fēn míng zài。
听彻声声泪。tīng chè shēng shēng lèi。
莫道不须愁,愁已深时,消却非容易。mò dào bù xū chóu,chóu yǐ shēn shí,xiāo què fēi róng yì。

吕采芝

清江苏阳湖人,字寿华。赵镛谟妻。早寡。工诗词。有《幽竹斋诗》、《秋笳词》。 吕采芝的作品>>

猜您喜欢

浪淘沙·春夜

吕采芝

炉袅麝香浓。lú niǎo shè xiāng nóng。
花影重重。huā yǐng zhòng zhòng。
梦醒倚枕意还慵。mèng xǐng yǐ zhěn yì hái yōng。
试问海棠知道否,昨夜东风。shì wèn hǎi táng zhī dào fǒu,zuó yè dōng fēng。
憔悴鬓云松。qiáo cuì bìn yún sōng。
蹙损眉峰。cù sǔn méi fēng。
衔泥雏燕觅芳踪。xián ní chú yàn mì fāng zōng。
无那新愁愁怎解,明月帘栊。wú nà xīn chóu chóu zěn jiě,míng yuè lián lóng。

高阳台·秋夕有怀

吕采芝

雁彻层霄,蛩鸣断砌,乍寒慵自开帘。yàn chè céng xiāo,qióng míng duàn qì,zhà hán yōng zì kāi lián。
又是黄昏,窥人月影纤纤。yòu shì huáng hūn,kuī rén yuè yǐng xiān xiān。
纱窗悄静谁为语,独徘徊、底事心怜。shā chuāng qiāo jìng shuí wèi yǔ,dú pái huái dǐ shì xīn lián。
更何堪,蛛网飞灰,积满牙签。gèng hé kān,zhū wǎng fēi huī,jī mǎn yá qiān。
天涯一路迷芳草,总深情欲寄,怎上鸾笺。tiān yá yī lù mí fāng cǎo,zǒng shēn qíng yù jì,zěn shàng luán jiān。
小立栏杆,销魂暗惜流年。xiǎo lì lán gān,xiāo hún àn xī liú nián。
秋风那管人憔悴,一声声、敲响重帘。qiū fēng nà guǎn rén qiáo cuì,yī shēng shēng qiāo xiǎng zhòng lián。
最无端,愁是偷愁,泪是偷沾。zuì wú duān,chóu shì tōu chóu,lèi shì tōu zhān。

一剪梅

吕采芝

病里年光去似流。bìng lǐ nián guāng qù shì liú。
有计难留。yǒu jì nán liú。
有泪难收。yǒu lèi nán shōu。
侍儿莫便卷帘钩。shì ér mò biàn juǎn lián gōu。
侬亦多愁。nóng yì duō chóu。
花亦多愁。huā yì duō chóu。
试将雏燕问情由。shì jiāng chú yàn wèn qíng yóu。
秋到知不。qiū dào zhī bù。
秋去知不。qiū qù zhī bù。
含情几度倚层楼。hán qíng jǐ dù yǐ céng lóu。
不欲凝眸。bù yù níng móu。
却又凝眸。què yòu níng móu。

如梦令

吕采芝

楼上翠帷怕卷。lóu shàng cuì wéi pà juǎn。
满目春光难看。mǎn mù chūn guāng nán kàn。
屈指记前情,争禁寸心不转。qū zhǐ jì qián qíng,zhēng jìn cùn xīn bù zhuǎn。
肠断。cháng duàn。
肠断。cháng duàn。
蜂蝶漫来庭院。fēng dié màn lái tíng yuàn。
怪煞物华似旧。guài shā wù huá shì jiù。
又到伤心时候。yòu dào shāng xīn shí hòu。
乍暖更还寒,不许愁人不过。zhà nuǎn gèng hái hán,bù xǔ chóu rén bù guò。
消瘦。xiāo shòu。
消瘦。xiāo shòu。
侬共影儿两个。nóng gòng yǐng ér liǎng gè。

高阳台·病起

吕采芝

瘦却腮红,愁消黛绿,病中辜负年光。shòu què sāi hóng,chóu xiāo dài lǜ,bìng zhōng gū fù nián guāng。
连日春晴,卷帘几阵花香。lián rì chūn qíng,juǎn lián jǐ zhèn huā xiāng。
空教赢得春光好,到如今、怕说春长。kōng jiào yíng dé chūn guāng hǎo,dào rú jīn pà shuō chūn zhǎng。
又何须、药驻红颜,衣斗新妆。yòu hé xū yào zhù hóng yán,yī dòu xīn zhuāng。
惊回一枕当年梦,问儿家往事,说也堪伤。jīng huí yī zhěn dāng nián mèng,wèn ér jiā wǎng shì,shuō yě kān shāng。
芳草无情,依然绿遍池塘。fāng cǎo wú qíng,yī rán lǜ biàn chí táng。
啼痕镇日萦罗帕,尽由它、湿透鸳鸯。tí hén zhèn rì yíng luó pà,jǐn yóu tā shī tòu yuān yāng。
漫凄凉、身似春蚕,心似秋霜。màn qī liáng shēn shì chūn cán,xīn shì qiū shuāng。

菩萨蛮·春暮

吕采芝

远山蹙损伤心黛。yuǎn shān cù sǔn shāng xīn dài。
柔肠未满伤心债。róu cháng wèi mǎn shāng xīn zhài。
闻说又春归。wén shuō yòu chūn guī。
残红扑绣帷。cán hóng pū xiù wéi。
恹恹支病骨。yān yān zhī bìng gǔ。
偷傍桃花泣。tōu bàng táo huā qì。
燕子亦多情。yàn zi yì duō qíng。
寻春到旧棂。xún chūn dào jiù líng。

念奴娇·春暮偶见落花有感

吕采芝

晓风残月,乍匆匆又是,一年过了。xiǎo fēng cán yuè,zhà cōng cōng yòu shì,yī nián guò le。
遍地飞花兼舞絮,没个人儿去扫。biàn dì fēi huā jiān wǔ xù,méi gè rén ér qù sǎo。
雨洗香消,风催绿褪,倍觉春归早。yǔ xǐ xiāng xiāo,fēng cuī lǜ tuì,bèi jué chūn guī zǎo。
红颜难驻,东皇也促人老。hóng yán nán zhù,dōng huáng yě cù rén lǎo。
痛我一样飘零,问花知否,和尔成同调。tòng wǒ yī yàng piāo líng,wèn huā zhī fǒu,hé ěr chéng tóng diào。
花到来年依旧艳,人事更伤草草。huā dào lái nián yī jiù yàn,rén shì gèng shāng cǎo cǎo。
打点枯肠,拼将情泪,聊共花容槁。dǎ diǎn kū cháng,pīn jiāng qíng lèi,liáo gòng huā róng gǎo。
一般沦落,此生空负怀抱。yī bān lún luò,cǐ shēng kōng fù huái bào。

高阳台·自题停琴伫月图小影

吕采芝

鹤友琴交,云盟月契,也曾自许清幽。hè yǒu qín jiāo,yún méng yuè qì,yě céng zì xǔ qīng yōu。
桐叶风翻,泠然已是新秋。tóng yè fēng fān,líng rán yǐ shì xīn qiū。
轻绡漫试罗襦薄,恨年光、总付悠悠。qīng xiāo màn shì luó rú báo,hèn nián guāng zǒng fù yōu yōu。
问长空、一样清辉,为恁迟留。wèn zhǎng kōng yī yàng qīng huī,wèi nèn chí liú。
从今忆昔都如梦,自赏音人去,未谱清讴。cóng jīn yì xī dōu rú mèng,zì shǎng yīn rén qù,wèi pǔ qīng ōu。
云暗银屏,凭栏触目牵牛。yún àn yín píng,píng lán chù mù qiān niú。
今生命薄原如纸,又何消、写出新愁。jīn shēng mìng báo yuán rú zhǐ,yòu hé xiāo xiě chū xīn chóu。
最堪怜、石上三生,缘在情休。zuì kān lián shí shàng sān shēng,yuán zài qíng xiū。

高阳台·平湖秋感

吕采芝

败叶凝黄,枯芦减碧,长堤已是秋深。bài yè níng huáng,kū lú jiǎn bì,zhǎng dī yǐ shì qiū shēn。
无限凄凉,扁舟独倚纱棂。wú xiàn qī liáng,biǎn zhōu dú yǐ shā líng。
湖广一片清如画,对愁颜、倍觉销魂。hú guǎng yī piàn qīng rú huà,duì chóu yán bèi jué xiāo hún。
叹年来、瘦骨支离,照影分明。tàn nián lái shòu gǔ zhī lí,zhào yǐng fēn míng。
寒蛩不用吟衰草,纵哀吟百遍,谁解怜卿。hán qióng bù yòng yín shuāi cǎo,zòng āi yín bǎi biàn,shuí jiě lián qīng。
天阔云低,孤鸿共我南征。tiān kuò yún dī,gū hóng gòng wǒ nán zhēng。
青衫非是江州湿,掩啼痕、别有伤心。qīng shān fēi shì jiāng zhōu shī,yǎn tí hén bié yǒu shāng xīn。
任凭它、冷月澄辉,难证前身。rèn píng tā lěng yuè chéng huī,nán zhèng qián shēn。

如梦令·春雨

吕采芝

香梦乍回绣枕。xiāng mèng zhà huí xiù zhěn。
春色半帘人静。chūn sè bàn lián rén jìng。
风雨妒芳菲,不管叶柔枝嫩。fēng yǔ dù fāng fēi,bù guǎn yè róu zhī nèn。
休问。xiū wèn。
休问。xiū wèn。
应是绿残红褪。yīng shì lǜ cán hóng tuì。

满江红·韵玉六妹赴陕,赋此送别

吕采芝

画角霜城,早引起、一天离别。huà jiǎo shuāng chéng,zǎo yǐn qǐ yī tiān lí bié。
更那堪、砌蛩声住,塞鸿声切。gèng nà kān qì qióng shēng zhù,sāi hóng shēng qiè。
君赋于归随挽鹿,侬伤往事听啼鴂。jūn fù yú guī suí wǎn lù,nóng shāng wǎng shì tīng tí jué。
叹知音、从此隔天涯,空相忆。tàn zhī yīn cóng cǐ gé tiān yá,kōng xiāng yì。
灞桥柳,函关雪。bà qiáo liǔ,hán guān xuě。
咸阳草,长安月。xián yáng cǎo,zhǎng ān yuè。
看啼痕满袖,泪珠盈睫。kàn tí hén mǎn xiù,lèi zhū yíng jié。
欲寄岭梅烦驿使,好凭河鲤传消息。yù jì lǐng méi fán yì shǐ,hǎo píng hé lǐ chuán xiāo xī。
最凄然、执手问归期,应难说。zuì qī rán zhí shǒu wèn guī qī,yīng nán shuō。

高阳台·庭有白海棠一株,花时甚芳,忽经夜雨摧残,触绪感怀,偶填一阕志之

吕采芝

月被云迷,花逢雨折,古今缺事难全。yuè bèi yún mí,huā féng yǔ zhé,gǔ jīn quē shì nán quán。
一夜江风,无端吹坠尘寰。yī yè jiāng fēng,wú duān chuī zhuì chén huán。
芳心枉自如霜洁,怎禁它、一例摧残。fāng xīn wǎng zì rú shuāng jié,zěn jìn tā yī lì cuī cán。
证前生、欲诉梅花,梦断孤山。zhèng qián shēng yù sù méi huā,mèng duàn gū shān。
含葩自是侬于画,到飘零狼藉,同此凄然。hán pā zì shì nóng yú huà,dào piāo líng láng jí,tóng cǐ qī rán。
绿章谁奏,柔魂莫问青天。lǜ zhāng shuí zòu,róu hún mò wèn qīng tiān。
斜阳依旧迷蝴蝶,妒双飞、怕卷帘看。xié yáng yī jiù mí hú dié,dù shuāng fēi pà juǎn lián kàn。
任东风、收拾春光,莫惜华年。rèn dōng fēng shōu shí chūn guāng,mò xī huá nián。

高阳台·夜雨

吕采芝

蓉帐香消,桐阶叶乱,潺潺搅碎愁肠。róng zhàng xiāng xiāo,tóng jiē yè luàn,chán chán jiǎo suì chóu cháng。
一缕凉飔,飕飕透入疏窗。yī lǚ liáng sī,sōu sōu tòu rù shū chuāng。
梅花逊我三分淡,亦难禁、如此昏黄。méi huā xùn wǒ sān fēn dàn,yì nán jìn rú cǐ hūn huáng。
最无聊、红烛凝辉,翠被增凉。zuì wú liáo hóng zhú níng huī,cuì bèi zēng liáng。
殷勤赢得如铅泪,怕它时泪尽,更没商量。yīn qín yíng dé rú qiān lèi,pà tā shí lèi jǐn,gèng méi shāng liàng。
已是宵深,那堪不住浪浪。yǐ shì xiāo shēn,nà kān bù zhù làng làng。
尘飞玉镜霜飞鬓,尽消磨、几许韶光。chén fēi yù jìng shuāng fēi bìn,jǐn xiāo mó jǐ xǔ sháo guāng。
莫凭栏、草润平堤,水涨横塘。mò píng lán cǎo rùn píng dī,shuǐ zhǎng héng táng。

如梦令·送春

吕采芝

报道一声春去。bào dào yī shēng chūn qù。
满泪游丝飞絮。mǎn lèi yóu sī fēi xù。
嘱咐燕和莺,可否留春暂住。zhǔ fù yàn hé yīng,kě fǒu liú chūn zàn zhù。
无绪。wú xù。
无绪。wú xù。
怕听妒花风雨。pà tīng dù huā fēng yǔ。

菩萨蛮·寄怀撷芬二妹即和原韵

吕采芝

年年生怕清明节。nián nián shēng pà qīng míng jié。
惜花人杳空相忆。xī huā rén yǎo kōng xiāng yì。
何处鹧鸪啼,春深蝶自迷。hé chù zhè gū tí,chūn shēn dié zì mí。
画桥流水碧。huà qiáo liú shuǐ bì。
怅望云山叠。chàng wàng yún shān dié。
情绪醉还醒。qíng xù zuì hái xǐng。
那堪更忆君。nà kān gèng yì jūn。
1912