古诗词

秋夜

姚觐元

倚枕不成寐,但觉秋夜长。yǐ zhěn bù chéng mèi,dàn jué qiū yè zhǎng。
商飙谡然至,簟席生微凉。shāng biāo sù rán zhì,diàn xí shēng wēi liáng。
启户万虑寂,高树声锵锵。qǐ hù wàn lǜ jì,gāo shù shēng qiāng qiāng。
白露下众草,幽幽发暗香。bái lù xià zhòng cǎo,yōu yōu fā àn xiāng。
流萤喜月黑,熠熠弄孤光。liú yíng xǐ yuè hēi,yì yì nòng gū guāng。
蟋蟀汝何悲,哀鸣在东墙。xī shuài rǔ hé bēi,āi míng zài dōng qiáng。
儿童蹑踪至,篝火伺其旁。ér tóng niè zōng zhì,gōu huǒ cì qí páng。
报汝慎勿鸣,一鸣汝身殃。bào rǔ shèn wù míng,yī míng rǔ shēn yāng。

姚觐元

清浙江归安人,字裕万,号彦侍。姚文田孙。道光二十三年举人。光绪间历任湖北按察使、广东布政使。承祖父家学,精于声韵、训诂。广搜秘籍,刻有《咫进斋丛书》,为时人所重。另有《大叠山房诗集》。 姚觐元的作品>>

猜您喜欢

甲申入日大雪次坡公聚星堂韵仍用禁体

姚觐元

寒梅已花柳将叶,自冬徂春未雨雪。hán méi yǐ huā liǔ jiāng yè,zì dōng cú chūn wèi yǔ xuě。
晓来忽见景模糊,开门大叫真奇绝。xiǎo lái hū jiàn jǐng mó hú,kāi mén dà jiào zhēn qí jué。
孤松行立头已皤,老竹夭斜腰欲折。gū sōng xíng lì tóu yǐ pó,lǎo zhú yāo xié yāo yù zhé。
茫茫大地浩无垠,但见飞鸟起复灭。máng máng dà dì hào wú yín,dàn jiàn fēi niǎo qǐ fù miè。
山中高士卧正坚,寒粟生肌襟屡掣。shān zhōng gāo shì wò zhèng jiān,hán sù shēng jī jīn lǚ chè。
党家羊酒肆欢呼,翠袖红炉眼光缬。dǎng jiā yáng jiǔ sì huān hū,cuì xiù hóng lú yǎn guāng xié。
少年豪气凌云霄,削竹操觚意不屑。shǎo nián háo qì líng yún xiāo,xuē zhú cāo gū yì bù xiè。
且驱狐兔猎平原,鹰隼出空惊一瞥。qiě qū hú tù liè píng yuán,yīng sǔn chū kōng jīng yī piē。
人生乐事各有在,富贵穷通那用说。rén shēng lè shì gè yǒu zài,fù guì qióng tōng nà yòng shuō。
草堂诗就且倾觞,醉眠不觉衾如铁。cǎo táng shī jiù qiě qīng shāng,zuì mián bù jué qīn rú tiě。