古诗词

岣嵝碑

范咸

岐阳石鼓文仅存,安置太学真嶙峋。qí yáng shí gǔ wén jǐn cún,ān zhì tài xué zhēn lín xún。
更复上溯二千载,神禹鸟迹荒丘坟。gèng fù shàng sù èr qiān zài,shén yǔ niǎo jì huāng qiū fén。
退之好奇寻古碣,眼未曾见空传说。tuì zhī hǎo qí xún gǔ jié,yǎn wèi céng jiàn kōng chuán shuō。
岣嵝山尖读旧碑,赤文绿字蛟龙掣。gǒu lǒu shān jiān dú jiù bēi,chì wén lǜ zì jiāo lóng chè。
是谁道士偶得睹,事幽语秘终非实。shì shuí dào shì ǒu dé dǔ,shì yōu yǔ mì zhōng fēi shí。
朱张重游入杳茫,鸾漂凤泊悲苍凉。zhū zhāng zhòng yóu rù yǎo máng,luán piāo fèng pō bēi cāng liáng。
搜索南岳竟无有,书之简策心彷徨。sōu suǒ nán yuè jìng wú yǒu,shū zhī jiǎn cè xīn páng huáng。
丹铅先生生已晚,独窥墨本神飞扬。dān qiān xiān shēng shēng yǐ wǎn,dú kuī mò běn shén fēi yáng。
篆奇义密苦未晓,译以形象词琳琅。zhuàn qí yì mì kǔ wèi xiǎo,yì yǐ xíng xiàng cí lín láng。
自云祝融峰绝顶,踝书巉刻非虚影。zì yún zhù róng fēng jué dǐng,huái shū chán kè fēi xū yǐng。
仙扃灵钥辟千年,万古文章传世永。xiān jiōng líng yào pì qiān nián,wàn gǔ wén zhāng chuán shì yǒng。
我来修志惭直笔,稽古湮沈肝肺热。wǒ lái xiū zhì cán zhí bǐ,jī gǔ yān shěn gān fèi rè。
炎帝茶陵尚郁葱,湘灵帝子啼鹃血。yán dì chá líng shàng yù cōng,xiāng líng dì zi tí juān xuè。
初访岳麓得数纸,拖船坳侧依稀是。chū fǎng yuè lù dé shù zhǐ,tuō chuán ào cè yī xī shì。
传闻南渡嘉定年,隐真屏下移来此。chuán wén nán dù jiā dìng nián,yǐn zhēn píng xià yí lái cǐ。
献之连帅镌石壁,四绝堂前谁与敌。xiàn zhī lián shuài juān shí bì,sì jué táng qián shuí yǔ dí。
更教摹拓薰麝煤,着手摩挲苔藓剔。gèng jiào mó tuò xūn shè méi,zhe shǒu mó sā tái xiǎn tī。
衡阳令君忽致书,惠我古本行次且。héng yáng lìng jūn hū zhì shū,huì wǒ gǔ běn xíng cì qiě。
县北计里五十二,岣嵝有峰藏璠玙。xiàn běi jì lǐ wǔ shí èr,gǒu lǒu yǒu fēng cáng fán yú。
大禹庙后数百尺,精铁面削螭盘纡。dà yǔ miào hòu shù bǎi chǐ,jīng tiě miàn xuē chī pán yū。
有司置吏勤守护,闭藏风雨雷霆俱。yǒu sī zhì lì qín shǒu hù,bì cáng fēng yǔ léi tíng jù。
浴手幡阅少缺画,非隶非篆非虫鱼。yù shǒu fān yuè shǎo quē huà,fēi lì fēi zhuàn fēi chóng yú。
翚飞翼跂倚短剑,古鼎跃水罗珊瑚。huī fēi yì qí yǐ duǎn jiàn,gǔ dǐng yuè shuǐ luó shān hú。
两本肥瘦差有别,麓山重刻宁差讹。liǎng běn féi shòu chà yǒu bié,lù shān zhòng kè níng chà é。
云何至宝反后出,永叔夹漈遗摭罗。yún hé zhì bǎo fǎn hòu chū,yǒng shū jiā jì yí zhí luó。
新安当时已难觅,紫盖咫尺迷嵯峨。xīn ān dāng shí yǐ nán mì,zǐ gài zhǐ chǐ mí cuó é。
问途雁塔初不远,岂有万丈遮藤萝。wèn tú yàn tǎ chū bù yuǎn,qǐ yǒu wàn zhàng zhē téng luó。
是邪非邪正难识,未得辨口如悬河。shì xié fēi xié zhèng nán shí,wèi dé biàn kǒu rú xuán hé。
《尚书》古文疑伪作,姚兴张霸何其多。shàng shū gǔ wén yí wěi zuò,yáo xīng zhāng bà hé qí duō。
谬托蝌斗费量度,孰为发覆忘偏颇。miù tuō kē dòu fèi liàng dù,shú wèi fā fù wàng piān pǒ。
多闻阙疑见阙殆,吾服至教脱臼科。duō wén quē yí jiàn quē dài,wú fú zhì jiào tuō jiù kē。
少陵枉自嗟才竭,昌黎力薄终如何。shǎo líng wǎng zì jiē cái jié,chāng lí lì báo zhōng rú hé。
后生仰止兴不浅,金泥玉检空吟哦。hòu shēng yǎng zhǐ xīng bù qiǎn,jīn ní yù jiǎn kōng yín ó。

范咸

清浙江钱塘人,字贞吉,号九池。雍正元年进士。官至御史,曾巡视台湾。有《周易原始》、《读经小识》、《碧山楼古今文稿》、《柱下奏议》、《台湾府志》、《浣浦诗钞》等。 范咸的作品>>

猜您喜欢

荔枝

范咸

江家色绿宋家红,曾识端明谱牒中。jiāng jiā sè lǜ sòng jiā hóng,céng shí duān míng pǔ dié zhōng。
到此得尝过玉食,无劳想象判丹枫。dào cǐ dé cháng guò yù shí,wú láo xiǎng xiàng pàn dān fēng。
诗才漫说穷骚雅,兴味犹应傲上公。shī cái màn shuō qióng sāo yǎ,xīng wèi yóu yīng ào shàng gōng。
万事灰心殊不恶,只愁海飓阻筠笼。wàn shì huī xīn shū bù è,zhǐ chóu hǎi jù zǔ yún lóng。

二十八日入鹿耳门过七鲲身

范咸

遥见青山似画屏,铁嶕捩柁费丁宁。yáo jiàn qīng shān shì huà píng,tiě jiāo liè duò fèi dīng níng。
荡缨有路分沙线,浮海何人续水经。dàng yīng yǒu lù fēn shā xiàn,fú hǎi hé rén xù shuǐ jīng。
乌鬼渡寒遮鹿耳,荷兰城坼扫王庭。wū guǐ dù hán zhē lù ěr,hé lán chéng chè sǎo wáng tíng。
鲲身久绝鲸鲵迹,风起不闻战血腥。kūn shēn jiǔ jué jīng ní jì,fēng qǐ bù wén zhàn xuè xīng。

七里香

范咸

翠盖团团密叶藏,繁花如雪殢幽芳。cuì gài tuán tuán mì yè cáng,fán huā rú xuě tì yōu fāng。
分明天上三珠树,散作人间七里香。fēn míng tiān shàng sān zhū shù,sàn zuò rén jiān qī lǐ xiāng。
丹桂婆娑犹入俗,绣毬攒簇太郎当。dān guì pó suō yóu rù sú,xiù qiú zǎn cù tài láng dāng。
何如琼岛嫣然秀,采掇还传辟瘴方。hé rú qióng dǎo yān rán xiù,cǎi duō hái chuán pì zhàng fāng。

贝多罗花

范咸

已兼蝶粉与蜂黄,更裹依微紫绛囊。yǐ jiān dié fěn yǔ fēng huáng,gèng guǒ yī wēi zǐ jiàng náng。
叶似款冬棱较健,花开盛夏气微香。yè shì kuǎn dōng léng jiào jiàn,huā kāi shèng xià qì wēi xiāng。
一丛蓓蕾盈枝发,半卷婀娜小瓣长。yī cóng bèi lěi yíng zhī fā,bàn juǎn ē nà xiǎo bàn zhǎng。
可是贝多真色相,闲书梵字午风凉。kě shì bèi duō zhēn sè xiāng,xián shū fàn zì wǔ fēng liáng。

水仙花

范咸

霓裳翠袖剪吴绫,烟雾轻笼弱不胜。ní shang cuì xiù jiǎn wú líng,yān wù qīng lóng ruò bù shèng。
绰有风神凌海峤,怜他冷艳斫春冰。chuò yǒu fēng shén líng hǎi jiào,lián tā lěng yàn zhuó chūn bīng。
银盘皎洁还疑雪,金盏娇娆好试灯。yín pán jiǎo jié hái yí xuě,jīn zhǎn jiāo ráo hǎo shì dēng。
拟与梅花同配食,水仙王庙最相应。nǐ yǔ méi huā tóng pèi shí,shuǐ xiān wáng miào zuì xiāng yīng。

澄台观海

范咸

层台爽气豁双眸,远望沧溟万顷收。céng tái shuǎng qì huō shuāng móu,yuǎn wàng cāng míng wàn qǐng shōu。
赤雾衔将红日暮,银涛拍破碧云秋。chì wù xián jiāng hóng rì mù,yín tāo pāi pò bì yún qiū。
鲲鹏飞击三千水,岛屿平堆十二楼。kūn péng fēi jī sān qiān shuǐ,dǎo yǔ píng duī shí èr lóu。
极自神州渺无际,东南形势此间浮。jí zì shén zhōu miǎo wú jì,dōng nán xíng shì cǐ jiān fú。

风俗

范咸

饱啖槟榔不是贫,无分妍丑尽朱唇。bǎo dàn bīn láng bù shì pín,wú fēn yán chǒu jǐn zhū chún。
颇嫌水族名新妇,却爱山蕉号美人。pǒ xián shuǐ zú míng xīn fù,què ài shān jiāo hào měi rén。
剧演南腔声调涩,星移北斗女牛真。jù yǎn nán qiāng shēng diào sè,xīng yí běi dòu nǚ niú zhēn。
生憎负贩犹罗绮,何术民风使大淳。shēng zēng fù fàn yóu luó qǐ,hé shù mín fēng shǐ dà chún。

九头柑

范咸

传来海上得分甘,玉乳琼浆旧未谙。chuán lái hǎi shàng dé fēn gān,yù rǔ qióng jiāng jiù wèi ān。
千树何当夸异种,九头今始识真柑。qiān shù hé dāng kuā yì zhǒng,jiǔ tóu jīn shǐ shí zhēn gān。
曾经黄帕分携重,不厌筠笼取次贪。céng jīng huáng pà fēn xié zhòng,bù yàn yún lóng qǔ cì tān。
正值上元嘉节后,洞庭休再忆江南。zhèng zhí shàng yuán jiā jié hòu,dòng tíng xiū zài yì jiāng nán。

昙花

范咸

一茎数蕊尽丛生,粉晕檀心画不成。yī jīng shù ruǐ jǐn cóng shēng,fěn yūn tán xīn huà bù chéng。
静态雪花堪比洁,幽香莲叶与同清。jìng tài xuě huā kān bǐ jié,yōu xiāng lián yè yǔ tóng qīng。
已蠲浓艳消尘劫,应散诸天入梵声。yǐ juān nóng yàn xiāo chén jié,yīng sàn zhū tiān rù fàn shēng。
传是西方来小种,净因我亦未忘情。chuán shì xī fāng lái xiǎo zhǒng,jìng yīn wǒ yì wèi wàng qíng。

元旦后四日庄副使斋头见菊花

范咸

迎年何事更争新,怪底真成海外春。yíng nián hé shì gèng zhēng xīn,guài dǐ zhēn chéng hǎi wài chūn。
花历三时如热客,蓂开五叶俨浮尘。huā lì sān shí rú rè kè,míng kāi wǔ yè yǎn fú chén。
幽姿岂必夸颜色,艳景难教信隐沦。yōu zī qǐ bì kuā yán sè,yàn jǐng nán jiào xìn yǐn lún。
输与寒梅仍应候,孤芳不肯早呈身。shū yǔ hán méi réng yīng hòu,gū fāng bù kěn zǎo chéng shēn。

上谷见雾

范咸

日迟寒雾上,林间横匹素。rì chí hán wù shàng,lín jiān héng pǐ sù。
雅影忽飞翻,散作村烟去。yǎ yǐng hū fēi fān,sàn zuò cūn yān qù。

莲蕉

范咸

奇花多变态,颜色红于火。qí huā duō biàn tài,yán sè hóng yú huǒ。
风物类海南,不似莺花妥。fēng wù lèi hǎi nán,bù shì yīng huā tuǒ。

莲蕉

范咸

已长叶中花,更生花上叶。yǐ zhǎng yè zhōng huā,gèng shēng huā shàng yè。
我欲剥蕉心,酒痕映双颊。wǒ yù bō jiāo xīn,jiǔ hén yìng shuāng jiá。

吊五妃墓十二绝句

范咸

明亡已历四十载,死节犹然为故明。míng wáng yǐ lì sì shí zài,sǐ jié yóu rán wèi gù míng。
荒冢有人频下马,真令千古气如生。huāng zhǒng yǒu rén pín xià mǎ,zhēn lìng qiān gǔ qì rú shēng。

吊五妃墓十二绝句

范咸

天荒地老已无亲,肯为容颜自爱身。tiān huāng dì lǎo yǐ wú qīn,kěn wèi róng yán zì ài shēn。
遥望中原肠断绝,伤心不独是亡人。yáo wàng zhōng yuán cháng duàn jué,shāng xīn bù dú shì wáng rén。
1141234567»