古诗词

口占呈全完白四首

李邺嗣

全家豆种晚逾良,粒粒肥甘荚亦香。quán jiā dòu zhǒng wǎn yú liáng,lì lì féi gān jiá yì xiāng。
记得白斋诗句好:满园秋兴过南庄。jì dé bái zhāi shī jù hǎo mǎn yuán qiū xīng guò nán zhuāng。

李邺嗣

李邺嗣,原名文胤,以字行,号杲堂,鄞县人。明诸生。有《杲堂诗钞》。 李邺嗣的作品>>

猜您喜欢

西陵绝句诗十四首

李邺嗣

三台夕照尚余曛,相望于坟与岳坟。sān tái xī zhào shàng yú xūn,xiāng wàng yú fén yǔ yuè fén。
一自苍公藏骨后,湖山如画遂三分。yī zì cāng gōng cáng gǔ hòu,hú shān rú huà suì sān fēn。

山楼

李邺嗣

日夕坐众山,空岚不知湿。rì xī zuò zhòng shān,kōng lán bù zhī shī。
太白峙我前,鹿岩别疏立。tài bái zhì wǒ qián,lù yán bié shū lì。
轻云时往还,两山始邮接。qīng yún shí wǎng hái,liǎng shān shǐ yóu jiē。
秋光无定容,俯仰每不及。qiū guāng wú dìng róng,fǔ yǎng měi bù jí。
欻然随飞鸟,林烟各小集。chuā rán suí fēi niǎo,lín yān gè xiǎo jí。
寒碧散空郊,静久同吐噏。hán bì sàn kōng jiāo,jìng jiǔ tóng tǔ xī。
十里候樵苏,残曛未全入。shí lǐ hòu qiáo sū,cán xūn wèi quán rù。

山行失道

李邺嗣

习僻厌平阡,歧道入榛莽。xí pì yàn píng qiān,qí dào rù zhēn mǎng。
笮足不肯回,牵拂坚初往。zé zú bù kěn huí,qiān fú jiān chū wǎng。
稍进益无天,竹叶大逾掌。shāo jìn yì wú tiān,zhú yè dà yú zhǎng。
隙处触瓣云,日脚不落壤。xì chù chù bàn yún,rì jiǎo bù luò rǎng。
视体若匽松,渐伛安得仰。shì tǐ ruò yǎn sōng,jiàn yǔ ān dé yǎng。
两袖竞翅张,冒棘先用颡。liǎng xiù jìng chì zhāng,mào jí xiān yòng sǎng。
导者未识谁,后趾蹴前緉。dǎo zhě wèi shí shuí,hòu zhǐ cù qián liǎng。
人兽尽无音,但闻碎箨响。rén shòu jǐn wú yīn,dàn wén suì tuò xiǎng。
三里幸出丛,目光久矘䁳。sān lǐ xìng chū cóng,mù guāng jiǔ tǎng mǎng。
始见樵子行,讶我反山魉。shǐ jiàn qiáo zi xíng,yà wǒ fǎn shān liǎng。

秋怀

李邺嗣

我心悲四序,秋天不可长。wǒ xīn bēi sì xù,qiū tiān bù kě zhǎng。
登高莽难辨,中原亦奔茫。dēng gāo mǎng nán biàn,zhōng yuán yì bēn máng。
长跪复西向,诸陵黯苍苍。zhǎng guì fù xī xiàng,zhū líng àn cāng cāng。
束发读六经,岂知早投荒。shù fā dú liù jīng,qǐ zhī zǎo tóu huāng。
夜中回月御,若木应可望。yè zhōng huí yuè yù,ruò mù yīng kě wàng。
裴回入空巷,旅谷撷满筐。péi huí rù kōng xiàng,lǚ gǔ xié mǎn kuāng。
忆此句践国,霸气久未央。yì cǐ jù jiàn guó,bà qì jiǔ wèi yāng。
曾闻采葛妇,悲吟奉吾王。céng wén cǎi gé fù,bēi yín fèng wú wáng。
薄脯临浙水,吾臣泪盈裳。báo pú lín zhè shuǐ,wú chén lèi yíng shang。

秋怀

李邺嗣

乱枫裹江浦,遗叟步拾秋。luàn fēng guǒ jiāng pǔ,yí sǒu bù shí qiū。
往事不可诉,欲语生百忧。wǎng shì bù kě sù,yù yǔ shēng bǎi yōu。
河山倏破碎,耄眼识其繇。hé shān shū pò suì,mào yǎn shí qí yáo。
有云来渰浥,视我同悠悠。yǒu yún lái yǎn yì,shì wǒ tóng yōu yōu。
千春石头水,断锁失中流。qiān chūn shí tóu shuǐ,duàn suǒ shī zhōng liú。
江南仗王谢,乃与鼠辈谋。jiāng nán zhàng wáng xiè,nǎi yǔ shǔ bèi móu。
遥传故常侍,遗孽乱神州。yáo chuán gù cháng shì,yí niè luàn shén zhōu。
旧京犹未覆,士气郁已囚。jiù jīng yóu wèi fù,shì qì yù yǐ qiú。
藉卉今何所,六朝杂松楸。jí huì jīn hé suǒ,liù cháo zá sōng qiū。
潜行未敢哭,日脚柴门收。qián xíng wèi gǎn kū,rì jiǎo chái mén shōu。

秋怀

李邺嗣

南登白云山,巨礐万年在。nán dēng bái yún shān,jù què wàn nián zài。
老藤缘若梁,苍虬俯承盖。lǎo téng yuán ruò liáng,cāng qiú fǔ chéng gài。
崩剥傍壑深,日渴陷其内。bēng bō bàng hè shēn,rì kě xiàn qí nèi。
我行已及巅,得与飞鸟会。wǒ xíng yǐ jí diān,dé yǔ fēi niǎo huì。
忆自伏蓬茨,三年渐短喙。yì zì fú péng cí,sān nián jiàn duǎn huì。
咽雪犹未干,苍茫丧兰佩。yàn xuě yóu wèi gàn,cāng máng sàng lán pèi。
岂意躤危岩,复窥天地大。qǐ yì jí wēi yán,fù kuī tiān dì dà。
延颈始一歌,林木助幽籁。yán jǐng shǐ yī gē,lín mù zhù yōu lài。
云黑古西陵,东望哭再拜。yún hēi gǔ xī líng,dōng wàng kū zài bài。
朱噣暮归来,迢迢关水外。zhū zhòu mù guī lái,tiáo tiáo guān shuǐ wài。

得杖

李邺嗣

既出贺险尽,瞻前乃复陡。jì chū hè xiǎn jǐn,zhān qián nǎi fù dǒu。
小憩对古松,支离类此叟。xiǎo qì duì gǔ sōng,zhī lí lèi cǐ sǒu。
策足耻言疲,终落仆夫后。cè zú chǐ yán pí,zhōng luò pū fū hòu。
山人指爪强,拗竹等拗韭。shān rén zhǐ zhǎo qiáng,ǎo zhú děng ǎo jiǔ。
怜余进一茎,兹意感君厚。lián yú jìn yī jīng,zī yì gǎn jūn hòu。
忽若当颠危,倚身得奇友。hū ruò dāng diān wēi,yǐ shēn dé qí yǒu。
山魈不敢争,空潭战蚴蟉。shān xiāo bù gǎn zhēng,kōng tán zhàn yòu liú。
翼足若渐轻,影逐孤云走。yì zú ruò jiàn qīng,yǐng zhú gū yún zǒu。
大谓二子云,腾岳等培塿。dà wèi èr zi yún,téng yuè děng péi lǒu。

自大嵩岭上二十里至福泉精舍作

李邺嗣

舍舟上樵径,晴眺分纤毫。shě zhōu shàng qiáo jìng,qíng tiào fēn xiān háo。
循涂凡屡盘,获奇随所遭。xún tú fán lǚ pán,huò qí suí suǒ zāo。
崩崖露云根,长风势渐饕。bēng yá lù yún gēn,zhǎng fēng shì jiàn tāo。
诸峦徐束体,始识身已高。zhū luán xú shù tǐ,shǐ shí shēn yǐ gāo。
过雨忽足下,发上天气交。guò yǔ hū zú xià,fā shàng tiān qì jiāo。
在舆尚苦疲,何况舁者劳。zài yú shàng kǔ pí,hé kuàng yú zhě láo。
首虐乘人车,筋力嗟尔曹。shǒu nüè chéng rén chē,jīn lì jiē ěr cáo。
斗上复稍垂,豁然辟林坳。dòu shàng fù shāo chuí,huō rán pì lín ào。
老松得成鳞,岩土抽春毛。lǎo sōng dé chéng lín,yán tǔ chōu chūn máo。
梵僧构幽栖,人龙同一巢。fàn sēng gòu yōu qī,rén lóng tóng yī cháo。
入门气得苏,豆笋罗山庖。rù mén qì dé sū,dòu sǔn luó shān páo。
到此惭浮名,徒为猿鸟嘲。dào cǐ cán fú míng,tú wèi yuán niǎo cháo。
我何不径然,将家住藤梢。wǒ hé bù jìng rán,jiāng jiā zhù téng shāo。

登望海绝顶

李邺嗣

天风吹客上,断竹翼我身。tiān fēng chuī kè shàng,duàn zhú yì wǒ shēn。
廓然老目开,得见天地新。kuò rán lǎo mù kāi,dé jiàn tiān dì xīn。
大海滃其前,万象趋嘉门。dà hǎi wēng qí qián,wàn xiàng qū jiā mén。
乱嶕嶪相持,黄牛三寸蹲。luàn jiāo yè xiāng chí,huáng niú sān cùn dūn。
太空积终古,一气还浑沦。tài kōng jī zhōng gǔ,yī qì hái hún lún。
日车昼夜转,烂烂推星辰。rì chē zhòu yè zhuǎn,làn làn tuī xīng chén。
长江飘素带,巨湖注盈盆。zhǎng jiāng piāo sù dài,jù hú zhù yíng pén。
众川尽小心,东流奉至尊。zhòng chuān jǐn xiǎo xīn,dōng liú fèng zhì zūn。
却望三神山,缥缈失金银。què wàng sān shén shān,piāo miǎo shī jīn yín。
欲把东皇衣,垂须拂小臣。yù bǎ dōng huáng yī,chuí xū fú xiǎo chén。
阳乌忽以堕,朱鸟来翂翂。yáng wū hū yǐ duò,zhū niǎo lái fēn fēn。
安得千巫咸,一一招古魂。ān dé qiān wū xián,yī yī zhāo gǔ hún。
同临晞发叟,洒涕迸奇文。tóng lín xī fā sǒu,sǎ tì bèng qí wén。
尺五天下语,地上应不闻。chǐ wǔ tiān xià yǔ,dì shàng yīng bù wén。

慰公夜听老僧说大龙湫余为述其语

李邺嗣

两山劈相对,体凹而头出。liǎng shān pī xiāng duì,tǐ āo ér tóu chū。
怒势角终古,欲磕仅不磕。nù shì jiǎo zhōng gǔ,yù kē jǐn bù kē。
飞瀑自顶来,悬喷下离壁。fēi pù zì dǐng lái,xuán pēn xià lí bì。
惊飙忽吹过,左抟或右结。jīng biāo hū chuī guò,zuǒ tuán huò yòu jié。
急裹万串珠,疾圜千捧雪。jí guǒ wàn chuàn zhū,jí huán qiān pěng xuě。
立下触巉岩,一跌扑再跌。lì xià chù chán yán,yī diē pū zài diē。
回飙忽吹转,团物上未擘。huí biāo hū chuī zhuǎn,tuán wù shàng wèi bāi。
磕石复一响,片片始飘屑。kē shí fù yī xiǎng,piàn piàn shǐ piāo xiè。
风伯太奔忙,雷君喊无歇。fēng bó tài bēn máng,léi jūn hǎn wú xiē。
百灵不暂停,混沌至今日。bǎi líng bù zàn tíng,hùn dùn zhì jīn rì。
慰公适语我,夜同老僧榻。wèi gōng shì yǔ wǒ,yè tóng lǎo sēng tà。
听说大龙湫,惊起唤奇绝。tīng shuō dà lóng jiǎo,jīng qǐ huàn qí jué。
恍若置此中,狂叫荡魂魄。huǎng ruò zhì cǐ zhōng,kuáng jiào dàng hún pò。
足仄不得收,目瞬不计睫。zú zè bù dé shōu,mù shùn bù jì jié。
始叹世外奇,天地偶一设。shǐ tàn shì wài qí,tiān dì ǒu yī shè。
老僧既善状,得过慰公舌。lǎo sēng jì shàn zhuàng,dé guò wèi gōng shé。
慰公既善谈,得入杲叟笔。wèi gōng jì shàn tán,dé rù gǎo sǒu bǐ。
山神最遥待,高僧与词伯。shān shén zuì yáo dài,gāo sēng yǔ cí bó。
请更说匡庐,泉声落三叠。qǐng gèng shuō kuāng lú,quán shēng luò sān dié。

胥潮行

李邺嗣

八月高飙天上来,胥江叠浪如山堆。bā yuè gāo biāo tiān shàng lái,xū jiāng dié làng rú shān duī。
伍相扬威不可触,秦皇当渡空徘徊。wǔ xiāng yáng wēi bù kě chù,qín huáng dāng dù kōng pái huái。
雷驱雪拥洪涛起,北赭南龛愁对峙。léi qū xuě yōng hóng tāo qǐ,běi zhě nán kān chóu duì zhì。
白马疑奔练影中,素车隐动鞞声里。bái mǎ yí bēn liàn yǐng zhōng,sù chē yǐn dòng bǐng shēng lǐ。
鸱夷之器未飘风,属镂之铓尚吐虹。chī yí zhī qì wèi piāo fēng,shǔ lòu zhī máng shàng tǔ hóng。
野麋才入夫差苑,蔓草旋生句践宫。yě mí cái rù fū chà yuàn,màn cǎo xuán shēng jù jiàn gōng。
吴亡越霸期须度,独有灵胥难霁怒。wú wáng yuè bà qī xū dù,dú yǒu líng xū nán jì nù。
涌势常愁地轴翻,倾波若向天关注。yǒng shì cháng chóu dì zhóu fān,qīng bō ruò xiàng tiān guān zhù。
胥江涛险有如此,不烦铁锁沉江底。xū jiāng tāo xiǎn yǒu rú cǐ,bù fán tiě suǒ chén jiāng dǐ。
饮马谁教水伯逋,控弦谁使阳侯徙。yǐn mǎ shuí jiào shuǐ bó bū,kòng xián shuí shǐ yáng hóu xǐ。
吁嗟乎巨壑填盈精卫石,朝可枯潮夕枯汐。xū jiē hū jù hè tián yíng jīng wèi shí,cháo kě kū cháo xī kū xī。
兰亭夜抱冬青枝,累累之涕不可绝。lán tíng yè bào dōng qīng zhī,lèi lèi zhī tì bù kě jué。

杜鹃行

李邺嗣

春风漫漫百草绿,登台独展伤春目。chūn fēng màn màn bǎi cǎo lǜ,dēng tái dú zhǎn shāng chūn mù。
惜别初弹蜀国弦,怀归再理巫山曲。xī bié chū dàn shǔ guó xián,huái guī zài lǐ wū shān qū。
巫山迢遥隔万里,怨鸟一声空裂耳。wū shān tiáo yáo gé wàn lǐ,yuàn niǎo yī shēng kōng liè ěr。
但知今日鳖灵尊,还念当时旧天子。dàn zhī jīn rì biē líng zūn,hái niàn dāng shí jiù tiān zi。
蚕丛之国辟何年,鱼凫城郭随飘烟。cán cóng zhī guó pì hé nián,yú fú chéng guō suí piāo yān。
赤楼嵯峨不可见,碧鸡金雁俱茫然。chì lóu cuó é bù kě jiàn,bì jī jīn yàn jù máng rán。
故国兴衰不复数,中夜号呼亦何补。gù guó xīng shuāi bù fù shù,zhōng yè hào hū yì hé bǔ。
北向犹哀洒血多,倒悬更诉髡毛苦。běi xiàng yóu āi sǎ xuè duō,dào xuán gèng sù kūn máo kǔ。
世间代谢须臾事,汉寝唐陵尽何处。shì jiān dài xiè xū yú shì,hàn qǐn táng líng jǐn hé chù。
鸿雁终依岁往来,山川难促人归去。hóng yàn zhōng yī suì wǎng lái,shān chuān nán cù rén guī qù。
江头细鸟抑何仁,千年礼节尚人臣。jiāng tóu xì niǎo yì hé rén,qiān nián lǐ jié shàng rén chén。
愿采琅玕饲天种,阿阁为巢以奉君。yuàn cǎi láng gān sì tiān zhǒng,ā gé wèi cháo yǐ fèng jūn。

久客归

李邺嗣

客行二十年,记老不识少。kè xíng èr shí nián,jì lǎo bù shí shǎo。
改尽故须眉,昨夜边场到。gǎi jǐn gù xū méi,zuó yè biān chǎng dào。
忆昔城东开万户,城口浮梁接江浒。yì xī chéng dōng kāi wàn hù,chéng kǒu fú liáng jiē jiāng hǔ。
出关收鱼若收租,大船半泊新安估。chū guān shōu yú ruò shōu zū,dà chuán bàn pō xīn ān gū。
庙前市马金障泥,古渡桃花斗眉膴。miào qián shì mǎ jīn zhàng ní,gǔ dù táo huā dòu méi hū。
今来陵谷何易迁,夹路小坊尽草莽。jīn lái líng gǔ hé yì qiān,jiā lù xiǎo fāng jǐn cǎo mǎng。
独行空巷白日疑,放?西邻一寡姥。dú xíng kōng xiàng bái rì yí,fàng bì xī lín yī guǎ lǎo。
黄门甲第当衢开,老兵横卧自称主。huáng mén jiǎ dì dāng qú kāi,lǎo bīng héng wò zì chēng zhǔ。
郭外古坟有我亲,白杨树倒供斤斧。guō wài gǔ fén yǒu wǒ qīn,bái yáng shù dào gōng jīn fǔ。
久客无家还欲行,儿骨先愁不傍父。jiǔ kè wú jiā hái yù xíng,ér gǔ xiān chóu bù bàng fù。
飘叶终身思本根,及到谁知益酸苦。piāo yè zhōng shēn sī běn gēn,jí dào shuí zhī yì suān kǔ。
几时真得洗甲兵,尽使流人归旧土。jǐ shí zhēn dé xǐ jiǎ bīng,jǐn shǐ liú rén guī jiù tǔ。

死戍墓歌为给事姜贞毅先生作

李邺嗣

思陵望治苦若渴,侧席重宣故相出。sī líng wàng zhì kǔ ruò kě,cè xí zhòng xuān gù xiāng chū。
二十四气诬正人,首持魁柄障白日。èr shí sì qì wū zhèng rén,shǒu chí kuí bǐng zhàng bái rì。
莱阳姜公在黄门,平生忠笃感至尊。lái yáng jiāng gōng zài huáng mén,píng shēng zhōng dǔ gǎn zhì zūn。
极论丞相真有力,要使言官气得伸。jí lùn chéng xiāng zhēn yǒu lì,yào shǐ yán guān qì dé shēn。
上怒赫然死不重,却念直臣心稍动。shàng nù hè rán sǐ bù zhòng,què niàn zhí chén xīn shāo dòng。
且将赤棒代欧刀,生谪不投人鲊瓮。qiě jiāng chì bàng dài ōu dāo,shēng zhé bù tóu rén zhǎ wèng。
圣朝从谏本如流,坐看雷砰电射收。shèng cháo cóng jiàn běn rú liú,zuò kàn léi pēng diàn shè shōu。
天威朝逐陈子壮,皇恩夕召黄道周。tiān wēi cháo zhú chén zi zhuàng,huáng ēn xī zhào huáng dào zhōu。
臣{王采}哭辞阙下出,数到宣城四十日。chén wáng cǎi kū cí quē xià chū,shù dào xuān chéng sì shí rì。
忽传龙御遂升天,环未及还玦未决。hū chuán lóng yù suì shēng tiān,huán wèi jí hái jué wèi jué。
小臣目断燕云下,自操吴戈甲不卸。xiǎo chén mù duàn yàn yún xià,zì cāo wú gē jiǎ bù xiè。
人间今已绝金鸡,待到黄垆方遇赦。rén jiān jīn yǐ jué jīn jī,dài dào huáng lú fāng yù shè。
劳劳内史啼南陌,鷶?催归归不得。láo láo nèi shǐ tí nán mò,mǎi guǐ cuī guī guī bù dé。
旧馆惟寻皋伯通,残命仍投闾子直。jiù guǎn wéi xún gāo bó tōng,cán mìng réng tóu lǘ zi zhí。
三十年来泪无数,白发青山同旦暮。sān shí nián lái lèi wú shù,bái fā qīng shān tóng dàn mù。
遗骸只葬敬亭丘,万古汉臣死戍墓。yí hái zhǐ zàng jìng tíng qiū,wàn gǔ hàn chén sǐ shù mù。
君不见先皇仗剑排阊阖,臣挟秦弓侍其侧。jūn bù jiàn xiān huáng zhàng jiàn pái chāng hé,chén xié qín gōng shì qí cè。
东台给事生上书,宣州老兵死杀贼。dōng tái gěi shì shēng shàng shū,xuān zhōu lǎo bīng sǐ shā zéi。
念祖堂前异草生,青松垄上秋磷碧。niàn zǔ táng qián yì cǎo shēng,qīng sōng lǒng shàng qiū lín bì。
请取孤臣不死心,写向嵌岩一片碣。qǐng qǔ gū chén bù sǐ xīn,xiě xiàng qiàn yán yī piàn jié。

赠语溪曹黄门歌

李邺嗣

铜人泪滴茅人瞰,汉皇寝殿罘罳陷。tóng rén lèi dī máo rén kàn,hàn huáng qǐn diàn fú sī xiàn。
杜陵狼藉虎文衣,秋风刘郎看磨剑。dù líng láng jí hǔ wén yī,qiū fēng liú láng kàn mó jiàn。
赵家冤凑一塔瓶,天阴啼杂马牛声。zhào jiā yuān còu yī tǎ píng,tiān yīn tí zá mǎ niú shēng。
不道一丘兰上土,有人月黑抱冬青。bù dào yī qiū lán shàng tǔ,yǒu rén yuè hēi bào dōng qīng。
此时鬼伯凶如此,日逼诸君上蒿里。cǐ shí guǐ bó xiōng rú cǐ,rì bī zhū jūn shàng hāo lǐ。
只从野外哭忠魂,谁识路旁流义髓。zhǐ cóng yě wài kū zhōng hún,shuí shí lù páng liú yì suǐ。
义髓凝为千载碧,山鹘照眼泉呜咽。yì suǐ níng wèi qiān zài bì,shān gǔ zhào yǎn quán wū yàn。
家家骨暖一蔂泥,几丛乱稿无寒食。jiā jiā gǔ nuǎn yī léi ní,jǐ cóng luàn gǎo wú hán shí。
语溪黄门义丈夫,肯将十汇覆黄垆。yǔ xī huáng mén yì zhàng fū,kěn jiāng shí huì fù huáng lú。
树上只容栖怨鸟,田间不敢走妖狐。shù shàng zhǐ róng qī yuàn niǎo,tián jiān bù gǎn zǒu yāo hú。
墓石官阶都不记,小碑只篆呜呼字。mù shí guān jiē dōu bù jì,xiǎo bēi zhǐ zhuàn wū hū zì。
碑前剑草发今春,何人下马双垂泪。bēi qián jiàn cǎo fā jīn chūn,hé rén xià mǎ shuāng chuí lèi。
安得烧㼷千万堆,尽掩人间义士骸。ān dé shāo chuán qiān wàn duī,jǐn yǎn rén jiān yì shì hái。
万盂麦粥千竿纸,土花开遍髑髅台。wàn yú mài zhōu qiān gān zhǐ,tǔ huā kāi biàn dú lóu tái。
神旗飒飒飘如雨,夜中听唤诸公语。shén qí sà sà piāo rú yǔ,yè zhōng tīng huàn zhū gōng yǔ。
深蒙范式挽灵车,多谢张融著高履。shēn méng fàn shì wǎn líng chē,duō xiè zhāng róng zhù gāo lǚ。
491234