古诗词

平原谒颜鲁公祠

任绳隗

尚书遗像肃威神,瞻拜犹能起后人。shàng shū yí xiàng sù wēi shén,zhān bài yóu néng qǐ hòu rén。
万里乾坤存正气,七朝培植出宗臣。wàn lǐ qián kūn cún zhèng qì,qī cháo péi zhí chū zōng chén。
东藩指顾山河日,西向从容捧诏辰。dōng fān zhǐ gù shān hé rì,xī xiàng cóng róng pěng zhào chén。
老至愈坚姜桂性,生平大节在君亲。lǎo zhì yù jiān jiāng guì xìng,shēng píng dà jié zài jūn qīn。

任绳隗

清江南宜兴人,字青际,号植斋。顺治十四年举人。工诗,词亦有名,与陈其年等人唱和。有《直木斋集》。 任绳隗的作品>>

猜您喜欢

清明日绕道登俞山谒墓

任绳隗

看山不厌取途宽,百折登临欲上难。kàn shān bù yàn qǔ tú kuān,bǎi zhé dēng lín yù shàng nán。
石马昔时增气象,丰碑今日念衣冠。shí mǎ xī shí zēng qì xiàng,fēng bēi jīn rì niàn yī guān。
莺愁落照啼高树,磬逐归云下佛坛。yīng chóu luò zhào tí gāo shù,qìng zhú guī yún xià fú tán。
极目可怜惟灌莽,为谁禁火食犹寒。jí mù kě lián wéi guàn mǎng,wèi shuí jìn huǒ shí yóu hán。

同人集曹荩臣致远堂分韵得开字

任绳隗

城头日落晚钟催,寒夜阳春动地回。chéng tóu rì luò wǎn zhōng cuī,hán yè yáng chūn dòng dì huí。
白发自怜知己旧,青樽谁为故人开。bái fā zì lián zhī jǐ jiù,qīng zūn shuí wèi gù rén kāi。
座中侠气干霄上,墙外书声度幕来。zuò zhōng xiá qì gàn xiāo shàng,qiáng wài shū shēng dù mù lái。
相劝莫辞金谷数,试看百罚有深杯。xiāng quàn mò cí jīn gǔ shù,shì kàn bǎi fá yǒu shēn bēi。

上巳夜虎丘舟中社集即席赋呈吴梅村先生

任绳隗

上巳由来纪胜游,春深带月共登舟。shàng sì yóu lái jì shèng yóu,chūn shēn dài yuè gòng dēng zhōu。
诗从河岳争千古,人是中原第一流。shī cóng hé yuè zhēng qiān gǔ,rén shì zhōng yuán dì yī liú。
锦缆似随双剑合,玉箫还傍夜珠浮。jǐn lǎn shì suí shuāng jiàn hé,yù xiāo hái bàng yè zhū fú。
诸君视昔能无感,风景依然晋代愁。zhū jūn shì xī néng wú gǎn,fēng jǐng yī rán jìn dài chóu。

上巳夜虎丘舟中社集即席赋呈吴梅村先生

任绳隗

今夕岂非良宴会,关西江左共登坛。jīn xī qǐ fēi liáng yàn huì,guān xī jiāng zuǒ gòng dēng tán。
星临万舸传杯暖,剑聚双龙出匣寒。xīng lín wàn gě chuán bēi nuǎn,jiàn jù shuāng lóng chū xiá hán。
酒到夜深生气概,诗成水际得波澜。jiǔ dào yè shēn shēng qì gài,shī chéng shuǐ jì dé bō lán。
相看各有行藏意,金马何尝却钓竿。xiāng kàn gè yǒu xíng cáng yì,jīn mǎ hé cháng què diào gān。

清明日游昆山

任绳隗

昆山一片石,巉秀称奇绝。kūn shān yī piàn shí,chán xiù chēng qí jué。
不使土附之,削肤仅存骨。bù shǐ tǔ fù zhī,xuē fū jǐn cún gǔ。
扪萝数十盘,宛转踞其脊。mén luó shù shí pán,wǎn zhuǎn jù qí jí。
流云湿松杉,回绕佛坛出。liú yún shī sōng shān,huí rào fú tán chū。
眼前无华岳,此亦去天尺。yǎn qián wú huá yuè,cǐ yì qù tiān chǐ。
所以惯游人,不如乍来客。suǒ yǐ guàn yóu rén,bù rú zhà lái kè。
佳人飘缟带,湘佩穿林陌。jiā rén piāo gǎo dài,xiāng pèi chuān lín mò。
婉约故可怜,含凄况寒食。wǎn yuē gù kě lián,hán qī kuàng hán shí。
春风吹古道,芳草眠残碣。chūn fēng chuī gǔ dào,fāng cǎo mián cán jié。
车马虽复喧,荒原自空碧。chē mǎ suī fù xuān,huāng yuán zì kōng bì。
我能真赏见山灵,不独寻常寄游迹。wǒ néng zhēn shǎng jiàn shān líng,bù dú xún cháng jì yóu jì。
钟声日暮下镫龛,迟却十年来面壁。zhōng shēng rì mù xià dèng kān,chí què shí nián lái miàn bì。