古诗词

花影

姚素榆

寂寞庭墀满碧苔,等闲著地万花开。jì mò tíng chí mǎn bì tái,děng xián zhù dì wàn huā kāi。
霎时捧出玲珑月,夭矫繁枝入坐来。shà shí pěng chū líng lóng yuè,yāo jiǎo fán zhī rù zuò lái。

姚素榆

姚素榆,字蕙侬,常熟人。道光壬辰进士、御史福增女孙,同县光绪拔贡宗威继室。有《联珠集》。 姚素榆的作品>>

猜您喜欢

家居

姚素榆

多事萧郎爱远游,半村半郭足清幽。duō shì xiāo láng ài yuǎn yóu,bàn cūn bàn guō zú qīng yōu。
日斜低没桥心影,风紧难维渡口舟。rì xié dī méi qiáo xīn yǐng,fēng jǐn nán wéi dù kǒu zhōu。
客路渐迷新绿草,侬家旧住小红楼。kè lù jiàn mí xīn lǜ cǎo,nóng jiā jiù zhù xiǎo hóng lóu。
等闲忽动天涯思,极目江关渺渺愁。děng xián hū dòng tiān yá sī,jí mù jiāng guān miǎo miǎo chóu。

落叶

姚素榆

秋风料峭掩紫关,小院尘氛删未删。qiū fēng liào qiào yǎn zǐ guān,xiǎo yuàn chén fēn shān wèi shān。
一缕茶烟生竹外,几番霜信到林间。yī lǚ chá yān shēng zhú wài,jǐ fān shuāng xìn dào lín jiān。
诗成渭北云抟树,梦绕江南雨满山。shī chéng wèi běi yún tuán shù,mèng rào jiāng nán yǔ mǎn shān。
爱煞停车相赏处,等闲著地锦斓斑。ài shā tíng chē xiāng shǎng chù,děng xián zhù dì jǐn lán bān。

落叶

姚素榆

倚阑小立怕轻寒,极目长天雁路漫。yǐ lán xiǎo lì pà qīng hán,jí mù zhǎng tiān yàn lù màn。
古木因风秋籁急,空庭咽月笛声酸。gǔ mù yīn fēng qiū lài jí,kōng tíng yàn yuè dí shēng suān。
情移故国飘零久,叶写新诗仔细看。qíng yí gù guó piāo líng jiǔ,yè xiě xīn shī zǎi xì kàn。
汉苑哀蝉初罢曲,也随流水到江干。hàn yuàn āi chán chū bà qū,yě suí liú shuǐ dào jiāng gàn。

落叶

姚素榆

绿减黄稀造化工,终年身世等飘蓬。lǜ jiǎn huáng xī zào huà gōng,zhōng nián shēn shì děng piāo péng。
霜凝衰草连天白,风撼寒林匝地红。shuāng níng shuāi cǎo lián tiān bái,fēng hàn hán lín zā dì hóng。
四野秋砧萦别思,几行塞雁过长空。sì yě qiū zhēn yíng bié sī,jǐ xíng sāi yàn guò zhǎng kōng。
征人冀北音书断,日暮关山梦未通。zhēng rén jì běi yīn shū duàn,rì mù guān shān mèng wèi tōng。

落叶

姚素榆

转瞬黄花晚节天,吴江秋老剧堪怜。zhuǎn shùn huáng huā wǎn jié tiān,wú jiāng qiū lǎo jù kān lián。
乾声带雨战林表,瘦影和烟乱砌前。qián shēng dài yǔ zhàn lín biǎo,shòu yǐng hé yān luàn qì qián。
霜冷风高无限思,雁声蛩语未成眠。shuāng lěng fēng gāo wú xiàn sī,yàn shēng qióng yǔ wèi chéng mián。
小窗镫影红摇落,月照东墙正上弦。xiǎo chuāng dèng yǐng hóng yáo luò,yuè zhào dōng qiáng zhèng shàng xián。

中秋

姚素榆

露湿空阶翠袖寒,醉馀慵倚玉阑干。lù shī kōng jiē cuì xiù hán,zuì yú yōng yǐ yù lán gàn。
迟眠为惜清光好,此景人生几度看。chí mián wèi xī qīng guāng hǎo,cǐ jǐng rén shēng jǐ dù kàn。

小立

姚素榆

清香故故上衣襦,侬向瑶台住得无。qīng xiāng gù gù shàng yī rú,nóng xiàng yáo tái zhù dé wú。
凉露三更人独立,满身月影倩花扶。liáng lù sān gèng rén dú lì,mǎn shēn yuè yǐng qiàn huā fú。

丹徒张孝女割臂疗亲

姚素榆

人间无卢扁,海上无仙方。rén jiān wú lú biǎn,hǎi shàng wú xiān fāng。
温温药炉火,惨惨宵镫光。wēn wēn yào lú huǒ,cǎn cǎn xiāo dèng guāng。
斯时弱女泪,凝渍病母床。sī shí ruò nǚ lèi,níng zì bìng mǔ chuáng。
母呻何宛转,母体何羸尪。mǔ shēn hé wǎn zhuǎn,mǔ tǐ hé léi wāng。
儿身即母身,中夜摧肝肠。ér shēn jí mǔ shēn,zhōng yè cuī gān cháng。
医言不可药,呼吁天苍苍。yī yán bù kě yào,hū xū tiān cāng cāng。
并刀薄于纸,皓腕凝雪霜。bìng dāo báo yú zhǐ,hào wàn níng xuě shuāng。
至诚格金石,血涌如无疮。zhì chéng gé jīn shí,xuè yǒng rú wú chuāng。
漉漉一片肉,勉进阿母尝。lù lù yī piàn ròu,miǎn jìn ā mǔ cháng。
母女本一气,无形补膏肓。mǔ nǚ běn yī qì,wú xíng bǔ gāo huāng。
能令死者起,能令弱者强。néng lìng sǐ zhě qǐ,néng lìng ruò zhě qiáng。
孝哉张氏女,北固清风长。xiào zāi zhāng shì nǚ,běi gù qīng fēng zhǎng。

随外之汴梁

姚素榆

秋风落日古夷门,历碌舟车纪梦痕。qiū fēng luò rì gǔ yí mén,lì lù zhōu chē jì mèng hén。
此是邹枚旧游地,可容著一女文园。cǐ shì zōu méi jiù yóu dì,kě róng zhù yī nǚ wén yuán。
梁孟当年共赁居,朅来宦海又何如。liáng mèng dāng nián gòng lìn jū,qiè lái huàn hǎi yòu hé rú。
笔床砚匣无多物,位置诗人小小庐。bǐ chuáng yàn xiá wú duō wù,wèi zhì shī rén xiǎo xiǎo lú。

写怀

姚素榆

帝京旅食自年年,小隐城西卜宅偏。dì jīng lǚ shí zì nián nián,xiǎo yǐn chéng xī bo zhái piān。
七事安排中馈职,一囊辛苦卖文钱。qī shì ān pái zhōng kuì zhí,yī náng xīn kǔ mài wén qián。
能修甘旨知见大,善解心解识婿贤。néng xiū gān zhǐ zhī jiàn dà,shàn jiě xīn jiě shí xù xián。
为索新诗支枕待,一镫形影夜迟眠。wèi suǒ xīn shī zhī zhěn dài,yī dèng xíng yǐng yè chí mián。