古诗词

至法界寺访宋胡侍郎铸钟香亭留饮

许传霈

古华严寺有名钟,作自赵宋祥符中。gǔ huá yán sì yǒu míng zhōng,zuò zì zhào sòng xiáng fú zhōng。
勒四言铭闻人建,铸者为谁曰胡公。lēi sì yán míng wén rén jiàn,zhù zhě wèi shuí yuē hú gōng。
胡公仕宋侍郎职,尝苦金严年不丰。hú gōng shì sòng shì láng zhí,cháng kǔ jīn yán nián bù fēng。
请宽苛政蠲丁税,诏书特下快民风。qǐng kuān kē zhèng juān dīng shuì,zhào shū tè xià kuài mín fēng。
自是乡贤惠桑梓,一乡庙食祀有功。zì shì xiāng xián huì sāng zǐ,yī xiāng miào shí sì yǒu gōng。
乃今人未明其故,漫加帝号齐尊崇。nǎi jīn rén wèi míng qí gù,màn jiā dì hào qí zūn chóng。
香火年年连吴越,不独编氓祝婺东。xiāng huǒ nián nián lián wú yuè,bù dú biān máng zhù wù dōng。
我来吴宁寻遗迹,有法轮碑峙岘峰。wǒ lái wú níng xún yí jì,yǒu fǎ lún bēi zhì xiàn fēng。
先民已叹沈沦久,长对空山夕照红。xiān mín yǐ tàn shěn lún jiǔ,zhǎng duì kōng shān xī zhào hóng。
寺居城闉往来数,欲访钟铭追前踪。sì jū chéng yīn wǎng lái shù,yù fǎng zhōng míng zhuī qián zōng。
几经烽火变迁后,铁石销磨金在镕。jǐ jīng fēng huǒ biàn qiān hòu,tiě shí xiāo mó jīn zài róng。
此铜钟且无其器,遑云斑剥蚀苔封。cǐ tóng zhōng qiě wú qí qì,huáng yún bān bō shí tái fēng。
我闻汤盘与孔鼎,词存千古走蛟龙。wǒ wén tāng pán yǔ kǒng dǐng,cí cún qiān gǔ zǒu jiāo lóng。
层楼猛簴今寂寞,黄钟大吕闻太空。céng lóu měng jù jīn jì mò,huáng zhōng dà lǚ wén tài kōng。
何必金刹考古制,欲与凫氏论旋虫。hé bì jīn shā kǎo gǔ zhì,yù yǔ fú shì lùn xuán chóng。
高子幸非辩追蠡,蓄酒如池香味浓。gāo zi xìng fēi biàn zhuī lí,xù jiǔ rú chí xiāng wèi nóng。
招我一笑莫停饮,绣佛场前列千钟。zhāo wǒ yī xiào mò tíng yǐn,xiù fú chǎng qián liè qiān zhōng。
我侪善学端有在,如木钟撞金木攻。wǒ chái shàn xué duān yǒu zài,rú mù zhōng zhuàng jīn mù gōng。
大小鸣由大小扣,发人清省备藐躬。dà xiǎo míng yóu dà xiǎo kòu,fā rén qīng shěng bèi miǎo gōng。

许传霈

许传霈,清道光二十三年生,上虞人,宦游杭州等地。曾为东阳乡试考官(《一诚斋诗集》中有《襄校东阳县试卷事竣柬梓材》),嗜篆刻、擅金石考据,有诗名。尝与汪苇塘、施衡甫(继常,曾考考证汉三老碑出土地)诸公结诗社,唱和不断,一时风流。平生诗词汇为《一诚斋诗存》传世。《海宁州志稿》其为原撰,于海宁地方史志有筚路蓝缕之功。 许传霈的作品>>

猜您喜欢

落花

许传霈

一庭芳草堕残红,消尽春光满眼中。yī tíng fāng cǎo duò cán hóng,xiāo jǐn chūn guāng mǎn yǎn zhōng。
大半东皇妒艳色,莫教零落怨东风。dà bàn dōng huáng dù yàn sè,mò jiào líng luò yuàn dōng fēng。

雨中舟行

许传霈

几扇柴扉临水开,稻田湾里橹声来。jǐ shàn chái fēi lín shuǐ kāi,dào tián wān lǐ lǔ shēng lái。
波纹细皱江如练,雨不催诗诗自催。bō wén xì zhòu jiāng rú liàn,yǔ bù cuī shī shī zì cuī。

雨中舟行

许传霈

天空岸远认模糊,江树蒙蒙山有无。tiān kōng àn yuǎn rèn mó hú,jiāng shù méng méng shān yǒu wú。
一幅丹青浓水墨,教人重绘辋川图。yī fú dān qīng nóng shuǐ mò,jiào rén zhòng huì wǎng chuān tú。

分得糟蟹

许传霈

新酿开时晚稻红,霜螯买向五湖东。xīn niàng kāi shí wǎn dào hóng,shuāng áo mǎi xiàng wǔ hú dōng。
醉乡风味知何似,一笑烦君入瓮中。zuì xiāng fēng wèi zhī hé shì,yī xiào fán jūn rù wèng zhōng。

咏水车限南三酣韵

许传霈

田家无雨苦耘三,斜架橘槔齐踏酣。tián jiā wú yǔ kǔ yún sān,xié jià jú gāo qí tà hān。
知是天工人可代,禾苗兴起亩东南。zhī shì tiān gōng rén kě dài,hé miáo xīng qǐ mǔ dōng nán。

庭中牡丹

许传霈

第一香开国色夸,壶觞排日赏家家。dì yī xiāng kāi guó sè kuā,hú shāng pái rì shǎng jiā jiā。
只因误入濂溪宅,未识君为富贵花。zhǐ yīn wù rù lián xī zhái,wèi shí jūn wèi fù guì huā。

龙山道中

许传霈

贪看山色步迟迟,瀑布松涛一路随。tān kàn shān sè bù chí chí,pù bù sōng tāo yī lù suí。
最好曹娥江落日,暖风十里晚春时。zuì hǎo cáo é jiāng luò rì,nuǎn fēng shí lǐ wǎn chūn shí。

至沪偶病

许传霈

未卸征帆病染躯,沉吟旅枕竟模糊。wèi xiè zhēng fān bìng rǎn qū,chén yín lǚ zhěn jìng mó hú。
强将诗意从头觅,诗到申江一句无。qiáng jiāng shī yì cóng tóu mì,shī dào shēn jiāng yī jù wú。

至沪偶病

许传霈

可怜老母倍乡愁,日日问儿小愈不。kě lián lǎo mǔ bèi xiāng chóu,rì rì wèn ér xiǎo yù bù。
勉劝儿尝今日药,床头犹有药钱留。miǎn quàn ér cháng jīn rì yào,chuáng tóu yóu yǒu yào qián liú。

至沪偶病

许传霈

传说烽烟近浦东,哀鸿嘹唳梦魂中。chuán shuō fēng yān jìn pǔ dōng,āi hóng liáo lì mèng hún zhōng。
流民贫病无生计,谁仗扁舟万里风。liú mín pín bìng wú shēng jì,shuí zhàng biǎn zhōu wàn lǐ fēng。

通州任家港车行

许传霈

奄奄海上七辰周,病到通州竟卧游。yǎn yǎn hǎi shàng qī chén zhōu,bìng dào tōng zhōu jìng wò yóu。
明日坐车知早起,忠孝已可数更筹。míng rì zuò chē zhī zǎo qǐ,zhōng xiào yǐ kě shù gèng chóu。

通州任家港车行

许传霈

杨柳扶疏夹道舒,舟人扶我上轻车。yáng liǔ fú shū jiā dào shū,zhōu rén fú wǒ shàng qīng chē。
流民入画无长物,一个残人一束书。liú mín rù huà wú zhǎng wù,yī gè cán rén yī shù shū。

过漂母祠

许传霈

多情一饭见途穷,巾帼须眉驾沛公。duō qíng yī fàn jiàn tú qióng,jīn guó xū méi jià pèi gōng。
多少乞人求不得,不知湮没几英雄。duō shǎo qǐ rén qiú bù dé,bù zhī yān méi jǐ yīng xióng。

过漂母祠

许传霈

奇士常逢潦倒秋,汤汤淮水溯韩侯。qí shì cháng féng lǎo dào qiū,tāng tāng huái shuǐ sù hán hóu。
时当失意受恩易,不必千金亦愿酬。shí dāng shī yì shòu ēn yì,bù bì qiān jīn yì yuàn chóu。

平桥口占

许传霈

葵花迎后葵花送,两度葵花两度秋。kuí huā yíng hòu kuí huā sòng,liǎng dù kuí huā liǎng dù qiū。
底是离怀无著处,迎葵不比送葵愁。dǐ shì lí huái wú zhù chù,yíng kuí bù bǐ sòng kuí chóu。