古诗词

采南为诗专赠我新奇无穷倾倒益甚再倒前韵奉酬以其爱好也亦稍为戏语调之

范当世

我与斯文交,寥寥孰今曩。wǒ yǔ sī wén jiāo,liáo liáo shú jīn nǎng。
无端忽见君,魂梦犹自壮。wú duān hū jiàn jūn,hún mèng yóu zì zhuàng。
平生在江沱,神孤意凄怆。píng shēng zài jiāng tuó,shén gū yì qī chuàng。
拓海方寸间,蓊郁不能放。tuò hǎi fāng cùn jiān,wěng yù bù néng fàng。
岂无山中人,因风托远响。qǐ wú shān zhōng rén,yīn fēng tuō yuǎn xiǎng。
解佩一要之,佳期什九爽。jiě pèi yī yào zhī,jiā qī shén jiǔ shuǎng。
旨哉荒州庭,每饭有奇赏。zhǐ zāi huāng zhōu tíng,měi fàn yǒu qí shǎng。
君诗复绝伦,光怪非吾想。jūn shī fù jué lún,guāng guài fēi wú xiǎng。
以此横山东,那弗招人谤。yǐ cǐ héng shān dōng,nà fú zhāo rén bàng。
谬以小国称,来侵大国壤。miù yǐ xiǎo guó chēng,lái qīn dà guó rǎng。
丈夫何娟娟,面好复有障。zhàng fū hé juān juān,miàn hǎo fù yǒu zhàng。
看君善跃鳞,今落任公网。kàn jūn shàn yuè lín,jīn luò rèn gōng wǎng。
瑜来亮则无,邢出君何两。yú lái liàng zé wú,xíng chū jūn hé liǎng。
君知桐城否,所学一身创。jūn zhī tóng chéng fǒu,suǒ xué yī shēn chuàng。
我来三载馀,眼中失烟莽。wǒ lái sān zài yú,yǎn zhōng shī yān mǎng。
久住方自然,聪明祇能强。jiǔ zhù fāng zì rán,cōng míng qí néng qiáng。
应须白发生,始附青云上。yīng xū bái fā shēng,shǐ fù qīng yún shàng。
坚留愿学心,勿与身俱往。jiān liú yuàn xué xīn,wù yǔ shēn jù wǎng。

范当世

清江苏南通人,初名铸,字无错,号肯堂。贡生。以古文有声名。光绪时入李鸿章幕府,常相与谈论政事。自负甚高,而终身坎坷。诗多沈郁苍凉之作,为晚清名家。有《范伯子诗文集》。 范当世的作品>>

猜您喜欢

酬方子箴廉访赠文序

范当世

昔闻邗上题襟处,今过高斋得见公。xī wén hán shàng tí jīn chù,jīn guò gāo zhāi dé jiàn gōng。
江左文章诸老尽,淮南钟鼓几人同。jiāng zuǒ wén zhāng zhū lǎo jǐn,huái nán zhōng gǔ jǐ rén tóng。
青天酒盏无弓影,夕照轩窗有绪风。qīng tiān jiǔ zhǎn wú gōng yǐng,xī zhào xuān chuāng yǒu xù fēng。
一序深惭负滕谷,江关庾信尚西东。yī xù shēn cán fù téng gǔ,jiāng guān yǔ xìn shàng xī dōng。

馀东道中

范当世

范公堤上雨云黄,到海应无十里长。fàn gōng dī shàng yǔ yún huáng,dào hǎi yīng wú shí lǐ zhǎng。
昼市乘湖卖鱼蟹,秋田杀草见牛羊。zhòu shì chéng hú mài yú xiè,qiū tián shā cǎo jiàn niú yáng。
盐官俸美高衙在,刺史城遥百姓忘。yán guān fèng měi gāo yá zài,cì shǐ chéng yáo bǎi xìng wàng。
父老不忧民气悍,于今世乱失湘乡。fù lǎo bù yōu mín qì hàn,yú jīn shì luàn shī xiāng xiāng。

李草堂先生席上

范当世

鲜鱼色色接芳樽,小病深衣对此温。xiān yú sè sè jiē fāng zūn,xiǎo bìng shēn yī duì cǐ wēn。
便欲狂呼侪少长,可无佳咏负朝昏。biàn yù kuáng hū chái shǎo zhǎng,kě wú jiā yǒng fù cháo hūn。
一从令子为兄弟,长使他乡役梦魂。yī cóng lìng zi wèi xiōng dì,zhǎng shǐ tā xiāng yì mèng hún。
安得买书千万卷,相将藜藿饱山槾。ān dé mǎi shū qiān wàn juǎn,xiāng jiāng lí huò bǎo shān màn。

赠顾涤香

范当世

三十为诗顾工部,登坛才气并诸昆。sān shí wèi shī gù gōng bù,dēng tán cái qì bìng zhū kūn。
太行南下青归袖,淮水东流绿到门。tài xíng nán xià qīng guī xiù,huái shuǐ dōng liú lǜ dào mén。
爱日林亭长萱草,好风裾佩结兰荪。ài rì lín tíng zhǎng xuān cǎo,hǎo fēng jū pèi jié lán sūn。
人间此会真希有,珍重瑶篇异候论。rén jiān cǐ huì zhēn xī yǒu,zhēn zhòng yáo piān yì hòu lùn。

夜坐

范当世

好云停屋角,初月上浮图。hǎo yún tíng wū jiǎo,chū yuè shàng fú tú。
坐听一声雁,庭空秋有无。zuò tīng yī shēng yàn,tíng kōng qiū yǒu wú。

阶下草

范当世

宁为阶下草,莫作树头花。níng wèi jiē xià cǎo,mò zuò shù tóu huā。
腐草不飘零,花飞离故家。fǔ cǎo bù piāo líng,huā fēi lí gù jiā。

伯严言古之圣贤人德充而才大则有波澜有云雾诙诡以游于世不为匹夫匹妇沟渎之行其安身立命之处乃因不可得见而知德者亦鲜矣余闻其言而悲之聊因记述并参一解

范当世

藐姑冰雪寻常事,四海风香尽可餐。miǎo gū bīng xuě xún cháng shì,sì hǎi fēng xiāng jǐn kě cān。
只为女娲播黄土,被他吹上万山端。zhǐ wèi nǚ wā bō huáng tǔ,bèi tā chuī shàng wàn shān duān。

伯严言古之圣贤人德充而才大则有波澜有云雾诙诡以游于世不为匹夫匹妇沟渎之行其安身立命之处乃因不可得见而知德者亦鲜矣余闻其言而悲之聊因记述并参一解

范当世

浊世糟醨那可啜,也因回面向吾徒。zhuó shì zāo lí nà kě chuài,yě yīn huí miàn xiàng wú tú。
伤心只博群儿笑,诞谩饥寒岂丈夫。shāng xīn zhǐ bó qún ér xiào,dàn mán jī hán qǐ zhàng fū。

欧家坊答仲弟寄笺

范当世

雨后柴门秋水生,归人小艇晚烟横。yǔ hòu chái mén qiū shuǐ shēng,guī rén xiǎo tǐng wǎn yān héng。
何来绮思飞明月,十幅蛮笺寄阿兄。hé lái qǐ sī fēi míng yuè,shí fú mán jiān jì ā xiōng。

题竹庵画

范当世

望海楼头旧酒缘,眼中衲子态翩翩。wàng hǎi lóu tóu jiù jiǔ yuán,yǎn zhōng nà zi tài piān piān。
竹林一片虚窗月,袖入西山证画禅。zhú lín yī piàn xū chuāng yuè,xiù rù xī shān zhèng huà chán。

题竹庵画

范当世

未有雄谈对文畅,聊将心迹语高闲。wèi yǒu xióng tán duì wén chàng,liáo jiāng xīn jì yǔ gāo xián。
江流绕遍黄泥麓,万石崎嵚无片顽。jiāng liú rào biàn huáng ní lù,wàn shí qí qīn wú piàn wán。

题竹庵画

范当世

名山无分十年留,检点征衫待远游。míng shān wú fēn shí nián liú,jiǎn diǎn zhēng shān dài yuǎn yóu。
大好烟峦今付汝,他时猿鹤未应羞。dà hǎo yān luán jīn fù rǔ,tā shí yuán hè wèi yīng xiū。

题小块画

范当世

芥舟诗派蕉庵画,再世传镫一律明。jiè zhōu shī pài jiāo ān huà,zài shì chuán dèng yī lǜ míng。
莫便纵横谈五岳,狼山小块要知名。mò biàn zòng héng tán wǔ yuè,láng shān xiǎo kuài yào zhī míng。

江心晚泊

范当世

江北江南路总非,江心一蝶背人飞。jiāng běi jiāng nán lù zǒng fēi,jiāng xīn yī dié bèi rén fēi。
空波不长浮萍草,夜色苍茫何处归。kōng bō bù zhǎng fú píng cǎo,yè sè cāng máng hé chù guī。

湖北通志局闻妻丧于时方修列女志稍整齐而后行悲哭之馀犹翻故纸停笔写哀遂成四绝

范当世

耗至惊看吾父笔,行行老泪写哀词。hào zhì jīng kàn wú fù bǐ,xíng xíng lǎo lèi xiě āi cí。
如何薄命无妻日,正是过门不入时。rú hé báo mìng wú qī rì,zhèng shì guò mén bù rù shí。
85123456