古诗词

峄山夜吟

范当世

凌晨发铜山,偃蹇四体轻。líng chén fā tóng shān,yǎn jiǎn sì tǐ qīng。
升车抱头卧,轧轧摧轮惊。shēng chē bào tóu wò,yà yà cuī lún jīng。
微吟遣白日,倦眼无由醒。wēi yín qiǎn bái rì,juàn yǎn wú yóu xǐng。
昏昏涉百里,日夕骖騑停。hūn hūn shè bǎi lǐ,rì xī cān fēi tíng。
僻路稀人烟,店小无檐楹。pì lù xī rén yān,diàn xiǎo wú yán yíng。
土房二三尺,河水杯中盈。tǔ fáng èr sān chǐ,hé shuǐ bēi zhōng yíng。
倚墙发半被,但睡无所营。yǐ qiáng fā bàn bèi,dàn shuì wú suǒ yíng。
忽闻呢喃语,在我头上鸣。hū wén ne nán yǔ,zài wǒ tóu shàng míng。
举头见双燕,急泪当时倾。jǔ tóu jiàn shuāng yàn,jí lèi dāng shí qīng。
忽忽三年间,未尝闻此声。hū hū sān nián jiān,wèi cháng wén cǐ shēng。
何因却遘此,待我哀平生。hé yīn què gòu cǐ,dài wǒ āi píng shēng。
金窗绣户不足择,耦寄蒿下如蓬瀛。jīn chuāng xiù hù bù zú zé,ǒu jì hāo xià rú péng yíng。
人生结发有真意,栖茅饮水何其荣。rén shēng jié fā yǒu zhēn yì,qī máo yǐn shuǐ hé qí róng。
不然远道阻征役,相思万苦皆餍情。bù rán yuǎn dào zǔ zhēng yì,xiāng sī wàn kǔ jiē yàn qíng。
而我作客客何梦,梦见故山枫树茔。ér wǒ zuò kè kè hé mèng,mèng jiàn gù shān fēng shù yíng。
雨淋雪压茔不扫,风欺露侵客不宁。yǔ lín xuě yā yíng bù sǎo,fēng qī lù qīn kè bù níng。
积此两途恨,欲诉俱无灵。jī cǐ liǎng tú hèn,yù sù jù wú líng。
万一犹能化精魄,翻翻羽翼翱沧溟。wàn yī yóu néng huà jīng pò,fān fān yǔ yì áo cāng míng。
而我未曾告所适,奋飞安得魂来并。ér wǒ wèi céng gào suǒ shì,fèn fēi ān dé hún lái bìng。
南方有寡妇,白燕巢其楹。nán fāng yǒu guǎ fù,bái yàn cháo qí yíng。
孀雌号故雄,哀哀不忍听。shuāng cí hào gù xióng,āi āi bù rěn tīng。
山鸡翟雉不敢劝,青灯白发来相萦。shān jī dí zhì bù gǎn quàn,qīng dēng bái fā lái xiāng yíng。
北方有老鳏,雉飞当前横。běi fāng yǒu lǎo guān,zhì fēi dāng qián héng。
相看勇气满,太息摇其精。xiāng kàn yǒng qì mǎn,tài xī yáo qí jīng。
少年自谓国风好,恶闻此操心弥贞。shǎo nián zì wèi guó fēng hǎo,è wén cǐ cāo xīn mí zhēn。
君不见北川之水天上月,处处流光相对明。jūn bù jiàn běi chuān zhī shuǐ tiān shàng yuè,chù chù liú guāng xiāng duì míng。
黄河一沉沙,万古长冥冥。huáng hé yī chén shā,wàn gǔ zhǎng míng míng。

范当世

清江苏南通人,初名铸,字无错,号肯堂。贡生。以古文有声名。光绪时入李鸿章幕府,常相与谈论政事。自负甚高,而终身坎坷。诗多沈郁苍凉之作,为晚清名家。有《范伯子诗文集》。 范当世的作品>>

猜您喜欢

湖北通志局闻妻丧于时方修列女志稍整齐而后行悲哭之馀犹翻故纸停笔写哀遂成四绝

范当世

一病新从九死还,分明绐我去乡关。yī bìng xīn cóng jiǔ sǐ hái,fēn míng dài wǒ qù xiāng guān。
平生已种无边恨,此恨绵绵况可删。píng shēng yǐ zhǒng wú biān hèn,cǐ hèn mián mián kuàng kě shān。

湖北通志局闻妻丧于时方修列女志稍整齐而后行悲哭之馀犹翻故纸停笔写哀遂成四绝

范当世

入棺闻说彩衣鲜,费尽亲心总枉然。rù guān wén shuō cǎi yī xiān,fèi jǐn qīn xīn zǒng wǎng rán。
十载宵晨有饥饱,不曾销我卖文钱。shí zài xiāo chén yǒu jī bǎo,bù céng xiāo wǒ mài wén qián。

湖北通志局闻妻丧于时方修列女志稍整齐而后行悲哭之馀犹翻故纸停笔写哀遂成四绝

范当世

迢迢江汉泪滂沱,秉烛修书且奈何。tiáo tiáo jiāng hàn lèi pāng tuó,bǐng zhú xiū shū qiě nài hé。
读罢五千嫠妇传,可知男子负心多。dú bà wǔ qiān lí fù chuán,kě zhī nán zi fù xīn duō。

故城寄示同里诸子

范当世

吴歌楚舞积年陈,赵至齐来逐日新。wú gē chǔ wǔ jī nián chén,zhào zhì qí lái zhú rì xīn。
昨日停车邹鲁地,不曾窥见酒垆人。zuó rì tíng chē zōu lǔ dì,bù céng kuī jiàn jiǔ lú rén。

故城寄示同里诸子

范当世

大淮以北气萧条,泰岱之间复寂寥。dà huái yǐ běi qì xiāo tiáo,tài dài zhī jiān fù jì liáo。
见说潇湘亦枯竭,江流齐赴海门潮。jiàn shuō xiāo xiāng yì kū jié,jiāng liú qí fù hǎi mén cháo。

入冀州境就野人闻吴公断狱事喜而有作

范当世

千里投林鸟翮摧,嘤嘤绕树更徘徊。qiān lǐ tóu lín niǎo hé cuī,yīng yīng rào shù gèng pái huái。
宁知舞蹈衔恩者,才被君侯一怒来。níng zhī wǔ dǎo xián ēn zhě,cái bèi jūn hóu yī nù lái。

送无锡张君还泰安五首忘其四

范当世

海上晴岚蜃气封,爰居避地正匆匆。hǎi shàng qíng lán shèn qì fēng,yuán jū bì dì zhèng cōng cōng。
泰山绝顶无阴雨,便与仙人住一峰。tài shān jué dǐng wú yīn yǔ,biàn yǔ xiān rén zhù yī fēng。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

野馆风多拥被寒,月光如水不能看。yě guǎn fēng duō yōng bèi hán,yuè guāng rú shuǐ bù néng kàn。
与君更觅扬州梦,知在平山第几峦。yǔ jūn gèng mì yáng zhōu mèng,zhī zài píng shān dì jǐ luán。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

天壤王郎富贵迟,绿杨依旧鬓如丝。tiān rǎng wáng láng fù guì chí,lǜ yáng yī jiù bìn rú sī。
宁知绝代佳人梦,成就当年幼妇词。níng zhī jué dài jiā rén mèng,chéng jiù dāng nián yòu fù cí。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

金堂铜雀属何人,昏妁参媒况未真。jīn táng tóng què shǔ hé rén,hūn shuò cān méi kuàng wèi zhēn。
只有东风沉醉里,名花一照可怜身。zhǐ yǒu dōng fēng chén zuì lǐ,míng huā yī zhào kě lián shēn。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

即看画里意婆娑,比恨量情孰与多。jí kàn huà lǐ yì pó suō,bǐ hèn liàng qíng shú yǔ duō。
不见春痕写春影,故应好梦未成魔。bù jiàn chūn hén xiě chūn yǐng,gù yīng hǎo mèng wèi chéng mó。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

我将顽艳证枯禅,自觉闲愁散若烟。wǒ jiāng wán yàn zhèng kū chán,zì jué xián chóu sàn ruò yān。
终是畏人辛苦语,碧云黄叶况悽然。zhōng shì wèi rén xīn kǔ yǔ,bì yún huáng yè kuàng qī rán。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

不信操觚好事家,纷纷奇遇竟非夸。bù xìn cāo gū hǎo shì jiā,fēn fēn qí yù jìng fēi kuā。
人间贱我如泥土,艳我还如一品花。rén jiān jiàn wǒ rú ní tǔ,yàn wǒ hái rú yī pǐn huā。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

谁为银汉与红墙,只是良宵灯烛光。shuí wèi yín hàn yǔ hóng qiáng,zhǐ shì liáng xiāo dēng zhú guāng。
此意惟应向君说,安能寸寸示人肠。cǐ yì wéi yīng xiàng jūn shuō,ān néng cùn cùn shì rén cháng。

兰山驿中王韬甫示以绿杨春影图且告之缘起为题八绝

范当世

缠绵解脱总无聊,驿路星霜更寂寥。chán mián jiě tuō zǒng wú liáo,yì lù xīng shuāng gèng jì liáo。
何与梅花买山隐,不将杨柳怨飘摇。hé yǔ méi huā mǎi shān yǐn,bù jiāng yáng liǔ yuàn piāo yáo。
85123456