古诗词

余与晋卿往来数月既尽读其诗歌骈文墨子之属最后又得读其古文益服其无所不能携至保定视吾师吾师叹嗟焉七月余将南还晋卿别以诗和之得卅四韵

范当世

北方旧闻天下雄,涉河一览嗟哉空。běi fāng jiù wén tiān xià xióng,shè hé yī lǎn jiē zāi kōng。
平历万村草树寡,水居不钓山无茸。píng lì wàn cūn cǎo shù guǎ,shuǐ jū bù diào shān wú rōng。
我行千里到此息,狂言诞语陵诸公。wǒ xíng qiān lǐ dào cǐ xī,kuáng yán dàn yǔ líng zhū gōng。
吴公授我秀才艺,云此属者邦之蒙。wú gōng shòu wǒ xiù cái yì,yún cǐ shǔ zhě bāng zhī méng。
观吾井者乐吾乐,对此不得方南东。guān wú jǐng zhě lè wú lè,duì cǐ bù dé fāng nán dōng。
我诚斯言踞坐视,初睨忽眩惊我瞳。wǒ chéng sī yán jù zuò shì,chū nì hū xuàn jīng wǒ tóng。
即换心肠测群腑,千灵百怪争鸿蒙。jí huàn xīn cháng cè qún fǔ,qiān líng bǎi guài zhēng hóng méng。
顾谓吴公曷嬉我,公笑谓我非我功。gù wèi wú gōng hé xī wǒ,gōng xiào wèi wǒ fēi wǒ gōng。
保阳魁人曰王氏,酣经馔籍光熊熊。bǎo yáng kuí rén yuē wáng shì,hān jīng zhuàn jí guāng xióng xióng。
要遮出刃拟其腹,乞膏溉此荒田中。yào zhē chū rèn nǐ qí fù,qǐ gāo gài cǐ huāng tián zhōng。
彼号愿承一手烈,能辟造化开神工。bǐ hào yuàn chéng yī shǒu liè,néng pì zào huà kāi shén gōng。
君今所诧固可伟,三年以昔皆常僮。jūn jīn suǒ chà gù kě wěi,sān nián yǐ xī jiē cháng tóng。
顾谓在阶速具酒,即看二子尊前融。gù wèi zài jiē sù jù jiǔ,jí kàn èr zi zūn qián róng。
维时浴佛后一日,吴公席上来匆匆。wéi shí yù fú hòu yī rì,wú gōng xí shàng lái cōng cōng。
明朝就语信都院,为庄为诡十九同。míng cháo jiù yǔ xìn dōu yuàn,wèi zhuāng wèi guǐ shí jiǔ tóng。
示以卷诗最初咏,雕愁刻鬼如颓翁。shì yǐ juǎn shī zuì chū yǒng,diāo chóu kè guǐ rú tuí wēng。
琢成小文出幽怪,兰根僻夜呜何虫。zuó chéng xiǎo wén chū yōu guài,lán gēn pì yè wū hé chóng。
我闻经师日在矩,十步以外非所攻。wǒ wén jīng shī rì zài jǔ,shí bù yǐ wài fēi suǒ gōng。
咄哉章缝杂奇服,顾此裸壤忧心冲。duō zāi zhāng fèng zá qí fú,gù cǐ luǒ rǎng yōu xīn chōng。
险人如雷那可测,震出平地千家聋。xiǎn rén rú léi nà kě cè,zhèn chū píng dì qiān jiā lóng。
高云沸沸尽龙气,俾蜃对嘘天不靀。gāo yún fèi fèi jǐn lóng qì,bǐ shèn duì xū tiān bù méng。
蜃隳其楼闭海市,夜走海底龙王宫。shèn huī qí lóu bì hǎi shì,yè zǒu hǎi dǐ lóng wáng gōng。
老龙但言我无术,汝弗幻者焉得穷。lǎo lóng dàn yán wǒ wú shù,rǔ fú huàn zhě yān dé qióng。
此间神物或如蚓,此物受戒新出笼。cǐ jiān shén wù huò rú yǐn,cǐ wù shòu jiè xīn chū lóng。
五千大藏用故少,吾族得之经纶丰。wǔ qiān dà cáng yòng gù shǎo,wú zú dé zhī jīng lún fēng。
汝惟海产夜郎腹,乃今但可潜其踪。rǔ wéi hǎi chǎn yè láng fù,nǎi jīn dàn kě qián qí zōng。
呜呼王君我与汝,今此斗角犹雌风。wū hū wáng jūn wǒ yǔ rǔ,jīn cǐ dòu jiǎo yóu cí fēng。
尹邢娟娟女儿相,我亦悔过私扪胸。yǐn xíng juān juān nǚ ér xiāng,wǒ yì huǐ guò sī mén xiōng。
大道榛芜要徒众,圣人孤独贤人丛。dà dào zhēn wú yào tú zhòng,shèng rén gū dú xián rén cóng。
长离一飞几千载,孔雀翼翼晞苍穹。zhǎng lí yī fēi jǐ qiān zài,kǒng què yì yì xī cāng qióng。
泰山东面障东海,太行拥背排云峰。tài shān dōng miàn zhàng dōng hǎi,tài xíng yōng bèi pái yún fēng。
黄河如沟不足悼,南箕北斗夜夜通。huáng hé rú gōu bù zú dào,nán jī běi dòu yè yè tōng。
会当与君戏原野,暂别几日胡殷衷。huì dāng yǔ jūn xì yuán yě,zàn bié jǐ rì hú yīn zhōng。
将酒酌君问君意,吾欲千年于此终。jiāng jiǔ zhuó jūn wèn jūn yì,wú yù qiān nián yú cǐ zhōng。

范当世

清江苏南通人,初名铸,字无错,号肯堂。贡生。以古文有声名。光绪时入李鸿章幕府,常相与谈论政事。自负甚高,而终身坎坷。诗多沈郁苍凉之作,为晚清名家。有《范伯子诗文集》。 范当世的作品>>

猜您喜欢

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

有美双双鲤,经年在一池。yǒu měi shuāng shuāng lǐ,jīng nián zài yī chí。
何人忽临水,对此更横䍦。hé rén hū lín shuǐ,duì cǐ gèng héng lí。
堂上拜慈母,庭前看好儿。táng shàng bài cí mǔ,tíng qián kàn hǎo ér。
平时暂离别,声息故相随。píng shí zàn lí bié,shēng xī gù xiāng suí。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

每念山东友,惟看海上云。měi niàn shān dōng yǒu,wéi kàn hǎi shàng yún。
几人仍绿鬓,万里寄回文。jǐ rén réng lǜ bìn,wàn lǐ jì huí wén。
霜木垂垂下,风花故故分。shuāng mù chuí chuí xià,fēng huā gù gù fēn。
直须连夜饮,莫使百忧纷。zhí xū lián yè yǐn,mò shǐ bǎi yōu fēn。

延卿将之广东招同诸子集于其家次何氏山林十首

范当世

即欲东西去,其如对榻何。jí yù dōng xī qù,qí rú duì tà hé。
百年此间乐,一夕好诗多。bǎi nián cǐ jiān lè,yī xī hǎo shī duō。
陈亮故豪举,马周犹放歌。chén liàng gù háo jǔ,mǎ zhōu yóu fàng gē。
要知掷时日,未算客中过。yào zhī zhì shí rì,wèi suàn kè zhōng guò。

送延卿既已归途有作

范当世

秋草为春色,秋花亦可怜。qiū cǎo wèi chūn sè,qiū huā yì kě lián。
北风吹细雨,落日满前川。běi fēng chuī xì yǔ,luò rì mǎn qián chuān。
去国条条路,连家处处田。qù guó tiáo tiáo lù,lián jiā chù chù tián。
岂宜重念汝,薄醉问归船。qǐ yí zhòng niàn rǔ,báo zuì wèn guī chuán。

寄内

范当世

彊欢不足用,深夜更横悲。jiàng huān bù zú yòng,shēn yè gèng héng bēi。
去远书当毁,伤秋命可知。qù yuǎn shū dāng huǐ,shāng qiū mìng kě zhī。
鸟啼闻不得,虫啮外相欺。niǎo tí wén bù dé,chóng niè wài xiāng qī。
三十轻儿女,何因叹妇离。sān shí qīng ér nǚ,hé yīn tàn fù lí。

上海止于欣甫者累月航海北归舟中有作

范当世

为欢亦已侈,只觉别离轻。wèi huān yì yǐ chǐ,zhǐ jué bié lí qīng。
便有还家乐,难堪此夜行。biàn yǒu hái jiā lè,nán kān cǐ yè xíng。
梦君小儿女,依我尚纵横。mèng jūn xiǎo ér nǚ,yī wǒ shàng zòng héng。
佛住无三日,由来鉴此情。fú zhù wú sān rì,yóu lái jiàn cǐ qíng。

上海止于欣甫者累月航海北归舟中有作

范当世

君终食湖㳇,那便不书生。jūn zhōng shí hú fù,nà biàn bù shū shēng。
苦为高才惜,真看拙宦成。kǔ wèi gāo cái xī,zhēn kàn zhuō huàn chéng。
九夷托妻子,一饭动生平。jiǔ yí tuō qī zi,yī fàn dòng shēng píng。
涉海茫茫夜,回肠百感并。shè hǎi máng máng yè,huí cháng bǎi gǎn bìng。

赠孙童子儆

范当世

倦眼风尘下,英英见此人。juàn yǎn fēng chén xià,yīng yīng jiàn cǐ rén。
清思得初理,文雅故天真。qīng sī dé chū lǐ,wén yǎ gù tiān zhēn。
白日辉如此,黄华迹易陈。bái rì huī rú cǐ,huáng huá jì yì chén。
高轩才过汝,珍重短衣身。gāo xuān cái guò rǔ,zhēn zhòng duǎn yī shēn。

河问小妓雅喜谈论闻其状甚悲感于太白糟糠养贤才珠玉买歌笑二语恻然反之书扇以赠

范当世

已矣弗复问,昔人无此哀。yǐ yǐ fú fù wèn,xī rén wú cǐ āi。
糟糠养歌笑,珠玉买贤才。zāo kāng yǎng gē xiào,zhū yù mǎi xián cái。
鸦凤各饥瘦,马牛呼可来。yā fèng gè jī shòu,mǎ niú hū kě lái。
滕公井田处,回首重悠哉。téng gōng jǐng tián chù,huí shǒu zhòng yōu zāi。

和驹儿诗呈挚父先生昆季

范当世

面垢发髼松,唇枯墨正浓。miàn gòu fā péng sōng,chún kū mò zhèng nóng。
斯儿能造句,诸老弗愁庸。sī ér néng zào jù,zhū lǎo fú chóu yōng。
早绿宜栽韭,晚青须种松。zǎo lǜ yí zāi jiǔ,wǎn qīng xū zhǒng sōng。
君侯不王谢,何所得优龙。jūn hóu bù wáng xiè,hé suǒ dé yōu lóng。

留别诸生

范当世

北极星辰下,分光照读书。běi jí xīng chén xià,fēn guāng zhào dú shū。
两餐兼黍稷,六月长夫渠。liǎng cān jiān shǔ jì,liù yuè zhǎng fū qú。
会合于兹盛,平生为尔摅。huì hé yú zī shèng,píng shēng wèi ěr shū。
龙门回首地,长恨往年虚。lóng mén huí shǒu dì,zhǎng hèn wǎng nián xū。

留别诸生

范当世

大块微尘积,团沙手自搓。dà kuài wēi chén jī,tuán shā shǒu zì cuō。
水花求露少,山树出云多。shuǐ huā qiú lù shǎo,shān shù chū yún duō。
寸步皆由命,群经遍可歌。cùn bù jiē yóu mìng,qún jīng biàn kě gē。
愿言珍此别,拭目望委它。yuàn yán zhēn cǐ bié,shì mù wàng wěi tā。

晚凉置酒坐诸君堂下即席赋诗

范当世

使君为月我为星,却为诸君放晚晴。shǐ jūn wèi yuè wǒ wèi xīng,què wèi zhū jūn fàng wǎn qíng。
只可谈天说瀛海,不须想帝梦瑶京。zhǐ kě tán tiān shuō yíng hǎi,bù xū xiǎng dì mèng yáo jīng。
眼前瓜果新离土,脚下蓬蒿半掩城。yǎn qián guā guǒ xīn lí tǔ,jiǎo xià péng hāo bàn yǎn chéng。
问客尔从繁会至,筝琶何似席间清。wèn kè ěr cóng fán huì zhì,zhēng pá hé shì xí jiān qīng。

光绪三十年中秋月

范当世

噫余瘦削不成影,见汝盈盈在上头。yī yú shòu xuē bù chéng yǐng,jiàn rǔ yíng yíng zài shàng tóu。
一世闺人齐下拜,八方园实竞前投。yī shì guī rén qí xià bài,bā fāng yuán shí jìng qián tóu。
移镫读曲行行怨,倚杖看云片片愁。yí dèng dú qū xíng xíng yuàn,yǐ zhàng kàn yún piàn piàn chóu。
病久可胜寒彻骨,颓然掩袂若为秋。bìng jiǔ kě shèng hán chè gǔ,tuí rán yǎn mèi ruò wèi qiū。

留别新绿轩

范当世

篮舆侧放山门下,我作山人尽一餐。lán yú cè fàng shān mén xià,wǒ zuò shān rén jǐn yī cān。
芳树如闻啼鸟怨,残花犹恋去人看。fāng shù rú wén tí niǎo yuàn,cán huā yóu liàn qù rén kàn。
百年香火崇碑在,四海烟涛一剑寒。bǎi nián xiāng huǒ chóng bēi zài,sì hǎi yān tāo yī jiàn hán。
莫复殷勤为后约,还山古有万千难。mò fù yīn qín wèi hòu yuē,hái shān gǔ yǒu wàn qiān nán。
85123456