古诗词

读汉留侯唐邺侯传

阿克敦

大道有消长,哲人在乘时。dà dào yǒu xiāo zhǎng,zhé rén zài chéng shí。
身心役于物,出处失其宜。shēn xīn yì yú wù,chū chù shī qí yí。
缅彼子房贤,悠然使我思。miǎn bǐ zi fáng xián,yōu rán shǐ wǒ sī。
博浪报韩仇,英声震八陲。bó làng bào hán chóu,yīng shēng zhèn bā chuí。
密谋参帷幄,摧项如婴儿。mì móu cān wéi wò,cuī xiàng rú yīng ér。
成功以告退,愿与赤松随。chéng gōng yǐ gào tuì,yuàn yǔ chì sōng suí。
从容儒者风,高踪谁可追。cóng róng rú zhě fēng,gāo zōng shuí kě zhuī。
长源旷代合,白衣帝者师。zhǎng yuán kuàng dài hé,bái yī dì zhě shī。
二京恢复策,千秋竹帛垂。èr jīng huī fù cè,qiān qiū zhú bó chuí。
谠议寤人主,骨肉无猜疑。dǎng yì wù rén zhǔ,gǔ ròu wú cāi yí。
遐情寄放达,山巅与水湄。xiá qíng jì fàng dá,shān diān yǔ shuǐ méi。
汉唐两先生,令闻善保之。hàn táng liǎng xiān shēng,lìng wén shàn bǎo zhī。
托言养生术,罗网安所施。tuō yán yǎng shēng shù,luó wǎng ān suǒ shī。
神仙亦杳渺,功名不可羁。shén xiān yì yǎo miǎo,gōng míng bù kě jī。
遗编览夏日,绿叶亚槐枝。yí biān lǎn xià rì,lǜ yè yà huái zhī。

阿克敦

阿克敦(1685—1756),章佳氏,字仲和,一字立恒,又字恒岩。满洲正蓝旗人。康熙四十八年进士,授编修。以学问优,殿试有声名,授侍讲学士。雍正时,历任翰林院掌院学士、署两广总督兼广州将军。乾隆时官至兵部尚书、礼部尚书、太子太保、协办大学士,卒谥文勤,有《德荫堂集》。 阿克敦的作品>>

猜您喜欢

吴义民寻弟诗

阿克敦

兄弟他乡遇,关河故国非。xiōng dì tā xiāng yù,guān hé gù guó fēi。
几年悲远别,此日更相依。jǐ nián bēi yuǎn bié,cǐ rì gèng xiāng yī。
暮雪迷山径,边风冻日晖。mù xuě mí shān jìng,biān fēng dòng rì huī。
人归宁古塔,和气满庭闱。rén guī níng gǔ tǎ,hé qì mǎn tíng wéi。

即事

阿克敦

宏济院边催晓发,慕华馆外驻征镳。hóng jì yuàn biān cuī xiǎo fā,mù huá guǎn wài zhù zhēng biāo。
鸳班排立虔瞻拜,五色天书下绛霄。yuān bān pái lì qián zhān bài,wǔ sè tiān shū xià jiàng xiāo。

即事

阿克敦

丽人武事自称雄,短剑宽衣衬小弓。lì rén wǔ shì zì chēng xióng,duǎn jiàn kuān yī chèn xiǎo gōng。
驰骤凭他执鞭者,空传果下是朱蒙。chí zhòu píng tā zhí biān zhě,kōng chuán guǒ xià shì zhū méng。

即事

阿克敦

结彩高悬崇礼门,肩舆云拥一城喧。jié cǎi gāo xuán chóng lǐ mén,jiān yú yún yōng yī chéng xuān。
避人清道迎天使,引入藩宫礼更尊。bì rén qīng dào yíng tiān shǐ,yǐn rù fān gōng lǐ gèng zūn。

即事

阿克敦

早设重茵便殿中,升阶就位列西东。zǎo shè zhòng yīn biàn diàn zhōng,shēng jiē jiù wèi liè xī dōng。
向臣频问天颜喜,心感皇恩异数隆。xiàng chén pín wèn tiān yán xǐ,xīn gǎn huáng ēn yì shù lóng。

准噶尔歌

阿克敦

缅惟有元主中夏,版图日拓朝外夷。miǎn wéi yǒu yuán zhǔ zhōng xià,bǎn tú rì tuò cháo wài yí。
西塞四种厄鲁特,驼马牛羊分牧之。xī sāi sì zhǒng è lǔ tè,tuó mǎ niú yáng fēn mù zhī。
种类之中准噶尔,善于牧马日蕃滋。zhǒng lèi zhī zhōng zhǔn gá ěr,shàn yú mù mǎ rì fān zī。
部落酋长课勤最,屡降丹书晋太师。bù luò qiú zhǎng kè qín zuì,lǚ jiàng dān shū jìn tài shī。
元祚浸衰帝北狩,一传再传不自持。yuán zuò jìn shuāi dì běi shòu,yī chuán zài chuán bù zì chí。
额参强盛收蒙古,土木之变是所为。é cān qiáng shèng shōu méng gǔ,tǔ mù zhī biàn shì suǒ wèi。
元帝子孙号戴荫,剪伐厥后威更施。yuán dì zi sūn hào dài yīn,jiǎn fá jué hòu wēi gèng shī。
嗟彼喀尔喀,实乃有元之本支。jiē bǐ kā ěr kā,shí nǎi yǒu yuán zhī běn zhī。
叛虏不臣肆侵扰,涣散奔走何惨凄。pàn lǔ bù chén sì qīn rǎo,huàn sàn bēn zǒu hé cǎn qī。
圣祖纳降诛有罪,噶尔丹灭无孑遗。shèng zǔ nà jiàng zhū yǒu zuì,gá ěr dān miè wú jié yí。
兄子策旺遁西域,苟安于世饰诈欺。xiōng zi cè wàng dùn xī yù,gǒu ān yú shì shì zhà qī。
子济父恶惟恃远,跳梁小丑亦太迷。zi jì fù è wéi shì yuǎn,tiào liáng xiǎo chǒu yì tài mí。
我武维扬歼逆寇,年来胆落望风磨。wǒ wǔ wéi yáng jiān nì kòu,nián lái dǎn luò wàng fēng mó。
将士鼓勇思奋击,直捣其巢及此时。jiāng shì gǔ yǒng sī fèn jī,zhí dǎo qí cháo jí cǐ shí。
帝曰普天之下皆赤子,虽在殊俗忍视歧。dì yuē pǔ tiān zhī xià jiē chì zi,suī zài shū sú rěn shì qí。
按兵不杀俟悔悟,予以自新一介驰。àn bīng bù shā qí huǐ wù,yǔ yǐ zì xīn yī jiè chí。
好生之德洽苍昊,蠢尔悦服中心移。hǎo shēng zhī dé qià cāng hào,chǔn ěr yuè fú zhōng xīn yí。
表上谢过遣贡使,臣得遭逢千载奇。biǎo shàng xiè guò qiǎn gòng shǐ,chén dé zāo féng qiān zài qí。
天时人事详审度,臣敢拜手以献升平诗。tiān shí rén shì xiáng shěn dù,chén gǎn bài shǒu yǐ xiàn shēng píng shī。