古诗词

雨中桃花

王端淑

寒风微透入凄清,过雨夭桃色易倾。hán fēng wēi tòu rù qī qīng,guò yǔ yāo táo sè yì qīng。
莺湿羽衣怜艳冶,苔伤花影谱心旌。yīng shī yǔ yī lián yàn yě,tái shāng huā yǐng pǔ xīn jīng。
飞烟乍掩炉峰失,新草萎残曲径茕。fēi yān zhà yǎn lú fēng shī,xīn cǎo wēi cán qū jìng qióng。
拾得落云天已暮,远林遥听堕春声。shí dé luò yún tiān yǐ mù,yuǎn lín yáo tīng duò chūn shēng。

王端淑

清浙江山阴人,字玉映,号映然子。丁肇圣妻。工诗文,善书画,长于花草。亦通史学。曾辑编《名媛文纬》、《诗纬》、《史愚》。著有《吟红集》、《留箧集》、《恒心集》。 王端淑的作品>>

猜您喜欢

蓬门

王端淑

骨傲岂随俗,宁攀山鬼邻。gǔ ào qǐ suí sú,níng pān shān guǐ lín。
舒云聊作帐,集叶戏为茵。shū yún liáo zuò zhàng,jí yè xì wèi yīn。
凤岭知难效,鹿门且耐贫。fèng lǐng zhī nán xiào,lù mén qiě nài pín。
残篇任意读,不羡骑辚辚。cán piān rèn yì dú,bù xiàn qí lín lín。

病中喜新月

王端淑

促织频催懒,寒衣犹未成。cù zhī pín cuī lǎn,hán yī yóu wèi chéng。
起床忘骨瘦,著履觉身轻。qǐ chuáng wàng gǔ shòu,zhù lǚ jué shēn qīng。
青帝飘飘散,姮娥冉冉情。qīng dì piāo piāo sàn,héng é rǎn rǎn qíng。
秋怀无所处,共月结新盟。qiū huái wú suǒ chù,gòng yuè jié xīn méng。

贫病有感

王端淑

才已行贫运,偏增新病魔。cái yǐ xíng pín yùn,piān zēng xīn bìng mó。
镫花虚拟结,鹊语几番讹。dèng huā xū nǐ jié,què yǔ jǐ fān é。
针指能生睡,诗篇强自哦。zhēn zhǐ néng shēng shuì,shī piān qiáng zì ó。
寒风吹瘦骨,酌茗亦阳和。hán fēng chuī shòu gǔ,zhuó míng yì yáng hé。

明妃梦回汉宫次浮翠轩吴夫人韵

王端淑

一自明妆出未央,空留遗恨在昭阳。yī zì míng zhuāng chū wèi yāng,kōng liú yí hèn zài zhāo yáng。
琵琶曲尽关山泪,环佩声归塞上霜。pí pá qū jǐn guān shān lèi,huán pèi shēng guī sāi shàng shuāng。
宿雁残更移晓幕,依人落月下空床。sù yàn cán gèng yí xiǎo mù,yī rén luò yuè xià kōng chuáng。
旧时纵有三秋怨,不及穹窿此夜长。jiù shí zòng yǒu sān qiū yuàn,bù jí qióng lóng cǐ yè zhǎng。

代外赠别毛大可

王端淑

西泠月落板桥霜,衰柳长堤只自伤。xī líng yuè luò bǎn qiáo shuāng,shuāi liǔ zhǎng dī zhǐ zì shāng。
几日穷愁兼别怨,一帆秋色带斜阳。jǐ rì qióng chóu jiān bié yuàn,yī fān qiū sè dài xié yáng。
浮云影逐离亭路,归雁声凄碧草塘。fú yún yǐng zhú lí tíng lù,guī yàn shēng qī bì cǎo táng。
学采芙蓉江上去,黯然回首恨茫茫。xué cǎi fú róng jiāng shàng qù,àn rán huí shǒu hèn máng máng。

代睿子怀玉尺弟

王端淑

凋残花萼失芳丛,嗟尔天涯我孰同。diāo cán huā è shī fāng cóng,jiē ěr tiān yá wǒ shú tóng。
鸿雁序离悲夜月,鹡鸰诗就泣东风。hóng yàn xù lí bēi yè yuè,jí líng shī jiù qì dōng fēng。
萦牵梦隔西江杳,沦落音难越水通。yíng qiān mèng gé xī jiāng yǎo,lún luò yīn nán yuè shuǐ tōng。
景物触怀思切切,何时携手叹飘蓬。jǐng wù chù huái sī qiè qiè,hé shí xié shǒu tàn piāo péng。

邻妇

王端淑

鸟声初啭堕花春,静女幽妆采落蘋。niǎo shēng chū zhuàn duò huā chūn,jìng nǚ yōu zhuāng cǎi luò píng。
脸映芙蕖娇且艳,眉修清月淡无尘。liǎn yìng fú qú jiāo qiě yàn,méi xiū qīng yuè dàn wú chén。
一泓秋水留西子,半幅轻绡写洛神。yī hóng qiū shuǐ liú xī zi,bàn fú qīng xiāo xiě luò shén。
秀色共餐饥可乐,不才忝已在东邻。xiù sè gòng cān jī kě lè,bù cái tiǎn yǐ zài dōng lín。

吴岩子徵和起句原韵

王端淑

榻占西湖第一楼,垂帘落影咽云流。tà zhàn xī hú dì yī lóu,chuí lián luò yǐng yàn yún liú。
含香燕入歌声里,避月花飞点案头。hán xiāng yàn rù gē shēng lǐ,bì yuè huā fēi diǎn àn tóu。
鹫岭青来描锦字,蒹葭碧处系春舟。jiù lǐng qīng lái miáo jǐn zì,jiān jiā bì chù xì chūn zhōu。
阮公清啸江生笔,赢得轻烟纸上幽。ruǎn gōng qīng xiào jiāng shēng bǐ,yíng dé qīng yān zhǐ shàng yōu。

吴岩子徵和起句原韵

王端淑

长堤梅格渐生香,叠入奚童旧锦囊。zhǎng dī méi gé jiàn shēng xiāng,dié rù xī tóng jiù jǐn náng。
离绪征帆寒雁远,移文秀笔淡山光。lí xù zhēng fān hán yàn yuǎn,yí wén xiù bǐ dàn shān guāng。
花含碧玉裁清佩,云映芝眉剪绿裳。huā hán bì yù cái qīng pèi,yún yìng zhī méi jiǎn lǜ shang。
解得苑莺调柳色,束红凝目望华章。jiě dé yuàn yīng diào liǔ sè,shù hóng níng mù wàng huá zhāng。

为龚汝黄题黄皆令画

王端淑

孤亭秋树色,即是云深处。gū tíng qiū shù sè,jí shì yún shēn chù。
写此数峰青,倒逐扁舟去。xiě cǐ shù fēng qīng,dào zhú biǎn zhōu qù。

宫怨

王端淑

长门春锁月溶溶,绣柱金铺翠自封。zhǎng mén chūn suǒ yuè róng róng,xiù zhù jīn pù cuì zì fēng。
忽听马啼惊欲曙,多年不候景阳钟。hū tīng mǎ tí jīng yù shǔ,duō nián bù hòu jǐng yáng zhōng。