古诗词

秋夜柬鲁舆

汪仲洋

木叶脱如雨,秋声何处风。mù yè tuō rú yǔ,qiū shēng hé chù fēng。
遥从天地外,吹落寸心中。yáo cóng tiān dì wài,chuī luò cùn xīn zhōng。
独夜无长梦,繁星满太空。dú yè wú zhǎng mèng,fán xīng mǎn tài kōng。
不知河汉转,引领失西东。bù zhī hé hàn zhuǎn,yǐn lǐng shī xī dōng。

汪仲洋

汪仲洋,字少海,成都人。嘉庆辛酉举人,官钱塘知县。有《心知堂诗稿》。 汪仲洋的作品>>

猜您喜欢

武连驿用陆放翁韵

汪仲洋

蜀道前期又后期,文章得失总难知。shǔ dào qián qī yòu hòu qī,wén zhāng dé shī zǒng nán zhī。
三秋客思连云栈,万里乡愁两鬓丝。sān qiū kè sī lián yún zhàn,wàn lǐ xiāng chóu liǎng bìn sī。
残照满衣归店早,乱山围梦到家迟。cán zhào mǎn yī guī diàn zǎo,luàn shān wéi mèng dào jiā chí。
鸡声未唱人争起,可似金门射策时。jī shēng wèi chàng rén zhēng qǐ,kě shì jīn mén shè cè shí。

孟津渡河

汪仲洋

谁将银汉泻昆仑,九曲风涛渐不浑。shuí jiāng yín hàn xiè kūn lún,jiǔ qū fēng tāo jiàn bù hún。
龙马千年开北戒,乾坤一线划中原。lóng mǎ qiān nián kāi běi jiè,qián kūn yī xiàn huà zhōng yuán。
当时白璧沈秋水,隔岸青山近孟门。dāng shí bái bì shěn qiū shuǐ,gé àn qīng shān jìn mèng mén。
便欲乘槎天上去,支机摩访旧题痕。biàn yù chéng chá tiān shàng qù,zhī jī mó fǎng jiù tí hén。

题惺甫夫子西行草后

汪仲洋

西游不肯变商声,日有新诗当纪程。xī yóu bù kěn biàn shāng shēng,rì yǒu xīn shī dāng jì chéng。
贡马使来光禄塞,射雕人住受降城。gòng mǎ shǐ lái guāng lù sāi,shè diāo rén zhù shòu jiàng chéng。
周家遣戍多风雅,汉室屯田用老成。zhōu jiā qiǎn shù duō fēng yǎ,hàn shì tún tián yòng lǎo chéng。
听到笛中吹折柳,黄河源上望燕京。tīng dào dí zhōng chuī zhé liǔ,huáng hé yuán shàng wàng yàn jīng。

燕然山

汪仲洋

燕然山色郁苍苍,此地曾为古战场。yàn rán shān sè yù cāng cāng,cǐ dì céng wèi gǔ zhàn chǎng。
斑氏才华余史笔,汉家功业半椒房。bān shì cái huá yú shǐ bǐ,hàn jiā gōng yè bàn jiāo fáng。
边城野草连天白,塞上秋云币地黄。biān chéng yě cǎo lián tiān bái,sāi shàng qiū yún bì dì huáng。
勒石不知何处去,也随炎运付沧桑。lēi shí bù zhī hé chù qù,yě suí yán yùn fù cāng sāng。

小剑山

汪仲洋

只疑云欲飞,不知山势峭。zhǐ yí yún yù fēi,bù zhī shān shì qiào。
潇洒出清挺,孤立更娟妙。xiāo sǎ chū qīng tǐng,gū lì gèng juān miào。
银汉淬寒锋,锐利不可鞘。yín hàn cuì hán fēng,ruì lì bù kě qiào。
划破漏天漏,娲皇补不到。huà pò lòu tiān lòu,wā huáng bǔ bù dào。
绝壑凝元阴,万古雪如缟。jué hè níng yuán yīn,wàn gǔ xuě rú gǎo。
自从天地开,日月光未照。zì cóng tiān dì kāi,rì yuè guāng wèi zhào。
山鬼与木客,隐隐杂啼笑。shān guǐ yǔ mù kè,yǐn yǐn zá tí xiào。
安得壁上行,绝顶访祠庙。ān dé bì shàng xíng,jué dǐng fǎng cí miào。

五丁峡

汪仲洋

我家上清峰,来从青天上。wǒ jiā shàng qīng fēng,lái cóng qīng tiān shàng。
手扪参井光,四顾神何王。shǒu mén cān jǐng guāng,sì gù shén hé wáng。
訇然开剑门,群山绿如浪。hōng rán kāi jiàn mén,qún shān lǜ rú làng。
十日披烟岚,所至意皆当。shí rì pī yān lán,suǒ zhì yì jiē dāng。
打头横绝崖,忽与行人抗。dǎ tóu héng jué yá,hū yǔ xíng rén kàng。
引领千仞高,不辨峰背向。yǐn lǐng qiān rèn gāo,bù biàn fēng bèi xiàng。
卷地生潮声,滔滔水名漾。juǎn dì shēng cháo shēng,tāo tāo shuǐ míng yàng。
策马随飞湍,始见峡门壮。cè mǎ suí fēi tuān,shǐ jiàn xiá mén zhuàng。
砯崖裂苍玉,一隙露开放。pīng yá liè cāng yù,yī xì lù kāi fàng。
螺旋而蚁穿,怪石相偎傍。luó xuán ér yǐ chuān,guài shí xiāng wēi bàng。
就下稍宽平,江流不肯让。jiù xià shāo kuān píng,jiāng liú bù kěn ràng。
摩空扬巨刃,五丁殊奇创。mó kōng yáng jù rèn,wǔ dīng shū qí chuàng。
想当开凿时,风雷争簸荡。xiǎng dāng kāi záo shí,fēng léi zhēng bǒ dàng。
美女颜妖娆,金牛气凄怆。měi nǚ yán yāo ráo,jīn niú qì qī chuàng。
试问商周前,飞越更何状。shì wèn shāng zhōu qián,fēi yuè gèng hé zhuàng。

观音碥

汪仲洋

瓮里嵌天光,四围是积铁。wèng lǐ qiàn tiān guāng,sì wéi shì jī tiě。
我从壁上行,盘空数十折。wǒ cóng bì shàng xíng,pán kōng shù shí zhé。
嵯岈千丈峰,突如云出穴。cuó yá qiān zhàng fēng,tū rú yún chū xué。
猿猱失攀援,鹰隼愁飞越。yuán náo shī pān yuán,yīng sǔn chóu fēi yuè。
堂堂贾中丞,手持天上节。táng táng jiǎ zhōng chéng,shǒu chí tiān shàng jié。
纵火烧砯崖,横腰凿一缺。zòng huǒ shāo pīng yá,héng yāo záo yī quē。
怪石当人头,补天悬破裂。guài shí dāng rén tóu,bǔ tiān xuán pò liè。
赪霞飞不去,丹嶂扪犹热。chēng xiá fēi bù qù,dān zhàng mén yóu rè。
飞瀑溅石梁,浪花冻成雪。fēi pù jiàn shí liáng,làng huā dòng chéng xuě。
流为百丈潭,无风自澄彻。liú wèi bǎi zhàng tán,wú fēng zì chéng chè。
山回人亦转,划然风景别。shān huí rén yì zhuǎn,huà rán fēng jǐng bié。
岁晚行路难,吁嗟心兀兀。suì wǎn xíng lù nán,xū jiē xīn wù wù。