古诗词

泊船观音门十首

吴嘉纪

即以山为郭,坚完世所稀。jí yǐ shān wèi guō,jiān wán shì suǒ xī。
云鸿应得度,塞马竟如归!yún hóng yīng dé dù,sāi mǎ jìng rú guī!
陇雨耕时大,人烟战后微。lǒng yǔ gēng shí dà,rén yān zhàn hòu wēi。
年年禾与黍,养得骆驼肥!nián nián hé yǔ shǔ,yǎng dé luò tuó féi!

吴嘉纪

吴嘉纪,字宾贤,号野人,清扬州府泰州安丰场人(今东台市安丰镇)。出生盐民,少时多病,明末诸生,入清不仕,隐居泰州安丰盐场。工于诗,其诗法孟郊﹑贾岛,语言简朴通俗,内容多反映百姓贫苦,以“盐场今乐府”诗闻名于世,得周亮工、王士禛赏识,著有《陋轩诗集》,共收入诗歌一千二百六十五首。上海古籍出版社有《吴嘉纪诗笺校》本。 吴嘉纪的作品>>

猜您喜欢

卖书祀母

吴嘉纪

母没悲今日,儿贫过昔时。mǔ méi bēi jīn rì,ér pín guò xī shí。
人间无乐岁,地下共长饥。rén jiān wú lè suì,dì xià gòng zhǎng jī。
白水当花荐,黄粱对雨炊。bái shuǐ dāng huā jiàn,huáng liáng duì yǔ chuī。
莫言书寡效,今已慰哀思!mò yán shū guǎ xiào,jīn yǐ wèi āi sī!

泊船观音门十首

吴嘉纪

鼓鼙声飒飒,道路色凄凄。gǔ pí shēng sà sà,dào lù sè qī qī。
盘髻妇驰马,横刀兵捉鸡。pán jì fù chí mǎ,héng dāo bīng zhuō jī。
山城常罢市,帝里已成畦。shān chéng cháng bà shì,dì lǐ yǐ chéng qí。
黄屋光辉瓦,纷纷碎入泥。huáng wū guāng huī wǎ,fēn fēn suì rù ní。

挽王秀才斌

吴嘉纪

怀抱人难测,衣冠自不迂。huái bào rén nán cè,yī guān zì bù yū。
传经多弟子,结友半屠沽。chuán jīng duō dì zi,jié yǒu bàn tú gū。
死去文章在,年凶产业芜。sǐ qù wén zhāng zài,nián xiōng chǎn yè wú。
故林沧海畔,鸣噪尽饥乌。gù lín cāng hǎi pàn,míng zào jǐn jī wū。

挽王秀才斌

吴嘉纪

赋诗悲乱世,易箦及芳春。fù shī bēi luàn shì,yì zé jí fāng chūn。
夙昔宁知佛?sù xī níng zhī fú?
精魂实避秦。jīng hún shí bì qín。
老妻单冷墅,残帙委流尘。lǎo qī dān lěng shù,cán zhì wěi liú chén。
杖履难重遇,桃花处处津。zhàng lǚ nán zhòng yù,táo huā chù chù jīn。

僻壤

吴嘉纪

僻壤无春至,安知春已残。pì rǎng wú chūn zhì,ān zhī chūn yǐ cán。
海云千里黑,塞雁一声寒。hǎi yún qiān lǐ hēi,sāi yàn yī shēng hán。
老去谋生拙,时危作客难。lǎo qù móu shēng zhuō,shí wēi zuò kè nán。
直西是乡路,日日出门看。zhí xī shì xiāng lù,rì rì chū mén kàn。

新仆

吴嘉纪

语少身初贱,魂伤家骤离。yǔ shǎo shēn chū jiàn,hún shāng jiā zhòu lí。
饥寒今已免,力役竟忘疲。jī hán jīn yǐ miǎn,lì yì jìng wàng pí。
前辈亲难惬,新名答尚疑。qián bèi qīn nán qiè,xīn míng dá shàng yí。
犹然是人子,过小莫愁笞。yóu rán shì rén zi,guò xiǎo mò chóu chī。

送王黄湄之海陵

吴嘉纪

是我还家路,扁舟汝独行。shì wǒ hái jiā lù,biǎn zhōu rǔ dú xíng。
干人初短气,去国各含情。gàn rén chū duǎn qì,qù guó gè hán qíng。
海水孤城暗,霜风一雁鸣。hǎi shuǐ gū chéng àn,shuāng fēng yī yàn míng。
此乡称僻壤,谁更识虞卿。cǐ xiāng chēng pì rǎng,shuí gèng shí yú qīng。

夜发

吴嘉纪

田家夜收稻,吾亦适江关。tián jiā yè shōu dào,wú yì shì jiāng guān。
灯火远相映,去留俱不闲。dēng huǒ yuǎn xiāng yìng,qù liú jù bù xián。
水喧仙女庙,月上谢公湾。shuǐ xuān xiān nǚ miào,yuè shàng xiè gōng wān。
一路饶风景,扁舟任往还。yī lù ráo fēng jǐng,biǎn zhōu rèn wǎng hái。

吴苍远邀过野竹居

吴嘉纪

老叟卖茶处,麦田飞野鸡。lǎo sǒu mài chá chù,mài tián fēi yě jī。
篱边江岫近,屋后竹林低。lí biān jiāng xiù jìn,wū hòu zhú lín dī。
过雨阴如水,闻雷笋出泥。guò yǔ yīn rú shuǐ,wén léi sǔn chū ní。
山泉煎欲熟,入座听莺啼。shān quán jiān yù shú,rù zuò tīng yīng tí。

夜发

吴嘉纪

客意急前路,中宵刺小舟。kè yì jí qián lù,zhōng xiāo cì xiǎo zhōu。
寒潮随棹去,明月有声流。hán cháo suí zhào qù,míng yuè yǒu shēng liú。
袱被裹诸子,梦魂围一愁。fú bèi guǒ zhū zi,mèng hún wéi yī chóu。
鸡鸣霜满岸,莫辨古扬州。jī míng shuāng mǎn àn,mò biàn gǔ yáng zhōu。

九日寄徐式家

吴嘉纪

清波晃荡荻花齐,徙倚衡门独杖藜。qīng bō huǎng dàng dí huā qí,xǐ yǐ héng mén dú zhàng lí。
家在水中霜降早,船行林半鹭飞低。jiā zài shuǐ zhōng shuāng jiàng zǎo,chuán xíng lín bàn lù fēi dī。
凶年酒贵乡人醒,返照村空寡妇啼。xiōng nián jiǔ guì xiāng rén xǐng,fǎn zhào cūn kōng guǎ fù tí。
浦溆黄昏君不见,凉风衰柳思凄凄。pǔ xù huáng hūn jūn bù jiàn,liáng fēng shuāi liǔ sī qī qī。

内人生日

吴嘉纪

潦倒丘园二十秋,亲炊葵藿慰余愁。lǎo dào qiū yuán èr shí qiū,qīn chuī kuí huò wèi yú chóu。
绝无暇日临青镜,频过凶年到白头。jué wú xiá rì lín qīng jìng,pín guò xiōng nián dào bái tóu。
海气荒凉门有燕,溪光摇荡屋如舟。hǎi qì huāng liáng mén yǒu yàn,xī guāng yáo dàng wū rú zhōu。
不能沽酒持相祝,依旧归来向尔谋。bù néng gū jiǔ chí xiāng zhù,yī jiù guī lái xiàng ěr móu。

答栎下先生

吴嘉纪

穷冬伏枕何人问,栎下先生寄我诗。qióng dōng fú zhěn hé rén wèn,lì xià xiān shēng jì wǒ shī。
远问只愁身便死,怜才几见泪沾颐。yuǎn wèn zhǐ chóu shēn biàn sǐ,lián cái jǐ jiàn lèi zhān yí。
吟成梁甫徒增慨,老遇钟期不厌迟。yín chéng liáng fǔ tú zēng kǎi,lǎo yù zhōng qī bù yàn chí。
冰雪溪头扶病起,为君珍重夕阳时!bīng xuě xī tóu fú bìng qǐ,wèi jūn zhēn zhòng xī yáng shí!

送人归黄山

吴嘉纪

入云山路碧重重,归去追随石户农。rù yún shān lù bì zhòng zhòng,guī qù zhuī suí shí hù nóng。
几亩秫田今有主,一间茅屋在何峰。jǐ mǔ shú tián jīn yǒu zhǔ,yī jiān máo wū zài hé fēng。
烟崖芝草衰年采,雪岭人樵落日逢。yān yá zhī cǎo shuāi nián cǎi,xuě lǐng rén qiáo luò rì féng。
怅望浮丘踪迹远,炼丹台上倚青松。chàng wàng fú qiū zōng jì yuǎn,liàn dān tái shàng yǐ qīng sōng。

玉钩斜

吴嘉纪

莫叹他乡死,君王也不归。mò tàn tā xiāng sǐ,jūn wáng yě bù guī。
年年野棠树,花在路傍飞。nián nián yě táng shù,huā zài lù bàng fēi。
37123