古诗词

苏学士南海笠屐图

陈肇兴

乌台诗案从空起,抉摘瑕疵到鱼豕。wū tái shī àn cóng kōng qǐ,jué zhāi xiá cī dào yú shǐ。
阴霾白日昏蔽天,从此诗人无完理。yīn mái bái rì hūn bì tiān,cóng cǐ shī rén wú wán lǐ。
东坡先生诗中豪,挥毫烟云动盈纸。dōng pō xiān shēng shī zhōng háo,huī háo yān yún dòng yíng zhǐ。
一官潦倒落南荒,贬谪连年濒九死。yī guān lǎo dào luò nán huāng,biǎn zhé lián nián bīn jiǔ sǐ。
自署识字耕田人,老向荒郊亲耒耜。zì shǔ shí zì gēng tián rén,lǎo xiàng huāng jiāo qīn lěi sì。
置酒桄榔椰叶山,舣舟蜑户龙冈水。zhì jiǔ guāng láng yē yè shān,yǐ zhōu dàn hù lóng gāng shuǐ。
白须红带意态闲,藤帽棕鞋标格美。bái xū hóng dài yì tài xián,téng mào zōng xié biāo gé měi。
至今相距七百年,生气隆隆图画里。zhì jīn xiāng jù qī bǎi nián,shēng qì lóng lóng tú huà lǐ。
头戴圆笠双蜡屐,依旧春风归杖履。tóu dài yuán lì shuāng là jī,yī jiù chūn fēng guī zhàng lǚ。
想见掀髯吟啸时,万顷波涛生笔底。xiǎng jiàn xiān rán yín xiào shí,wàn qǐng bō tāo shēng bǐ dǐ。
江山有幸留才人,云海何妨老居士。jiāng shān yǒu xìng liú cái rén,yún hǎi hé fáng lǎo jū shì。
足迹到处烟瘴开,肯把山林溷纨绮。zú jì dào chù yān zhàng kāi,kěn bǎ shān lín hùn wán qǐ。
不然我笠彼乘车,他日相逢岂其是。bù rán wǒ lì bǐ chéng chē,tā rì xiāng féng qǐ qí shì。
否则奇癖同阮孚,一生当著几两耳。fǒu zé qí pǐ tóng ruǎn fú,yī shēng dāng zhù jǐ liǎng ěr。
不知先生信天翁,当行则行止则止。bù zhī xiān shēng xìn tiān wēng,dāng xíng zé xíng zhǐ zé zhǐ。
但教饱和渊明诗,讵料老折东山齿。dàn jiào bǎo hé yuān míng shī,jù liào lǎo zhé dōng shān chǐ。
十年踪迹混樵渔,一心梦寐依朝宁。shí nián zōng jì hùn qiáo yú,yī xīn mèng mèi yī cháo níng。
蜉蝣天地寄此身,何者鱼虾何鹿豕。fú yóu tiān dì jì cǐ shēn,hé zhě yú xiā hé lù shǐ。
白鹤峰前煮凤芽,青衣道上烧婪尾。bái hè fēng qián zhǔ fèng yá,qīng yī dào shàng shāo lán wěi。
后来好事强描摹,遂把风流付才子。hòu lái hǎo shì qiáng miáo mó,suì bǎ fēng liú fù cái zi。
我今披图拜道容,一瓣名香敬在此。wǒ jīn pī tú bài dào róng,yī bàn míng xiāng jìng zài cǐ。
千秋仰止峨眉山,海阔天空万馀里。qiān qiū yǎng zhǐ é méi shān,hǎi kuò tiān kōng wàn yú lǐ。

陈肇兴

陈肇兴,字伯康,号陶村。台湾府彰化县治(今彰化市)人。咸丰三年(1853)入庠邑,补廪膳生。从鹿港拔贡廖春波读书于彰化白沙书院,学习四始六义及唐宋明清诗,表现极为突出。和蔡德芳、曾惟精、廖景瀛合称「白沙书院四杰」。咸丰九年(1859)中举,曾建古香楼作为书房及居处,以读书歌咏自娱。同治元年(1862)戴潮春起事,陈肇兴拒绝戴氏之拉拢,遂遁入武西堡(今南投县集集)之牛牯岭山中。是年七月谋刺戴氏不成,几度濒于险境。闰八月避入集集山中,虽身在军旅,夜晚得閒时,往往秉烛赋诗,追悼阵亡战士,详录戴案经过,题为《咄咄吟》,乃台湾重要的历史文献。同治三年(1864)事平,陈肇兴返回乡里,设帐授学,门生有杨馨兰、杨春华、吴德功、许尚贤等,多为俊才之士。著有《陶村诗稿》六卷,并《咄咄吟》二卷合刊。  陈肇兴的《陶村诗稿》写至戴案结束止,由此作可见清代中叶崛起的台湾士子,思想取向与价值判断。不仅有个人心灵世界及理想抱负的抒写,诗作的关怀重心亦往往与生民百姓密切相关。在形式上,陈氏习惯以长篇歌行来抒怀、言志,诗作风格雄健豪迈。门人吴德功在《陶村诗稿》序文中谓,肇兴之诗胎息于杜甫,可视为清中叶台湾文坛之「诗史」。《陶村诗稿》最早由门人林宗衡等校刊,光绪四年(1878)夏季初刻,乙未之役,版毁于兵燹。后彰化人杨珠浦在大正元年(1912)得抄本于书肆,遂于昭和二年(1937)重刊。民国五十一年(1962)台湾文献丛刊本据杨抄本排印;1971年郑喜夫以连横所藏原刊本为底本〖编者按:据连横《台湾诗荟》创刊号〈遗集待刊预告〉云:「彰化陈伯康孝廉著有《陶村诗稿》八卷,版久毁失,印本亦亡。全台仅存二部,一在余处,一为云林黄君丕承所藏。」〗,另以杨氏本、文丛本合校,是为郑校本。1992年龙文出版社据杨珠浦本重印,而将郑氏校本标注于眉批以供参考,编为「台湾先贤诗文集汇刊」第一集第四册。以下作品以杨珠浦版本(以下简称「杨本」)为底本,郑校本(以下简称「郑本」、「郑注」)为辅,进行编校。(施懿琳撰) 陈肇兴的作品>>

猜您喜欢

人面竹

陈肇兴

鹿眼猫头气象狞,此君千载面如生。lù yǎn māo tóu qì xiàng níng,cǐ jūn qiān zài miàn rú shēng。
逢来俗士应遮避,看到贫家定笑迎。féng lái sú shì yīng zhē bì,kàn dào pín jiā dìng xiào yíng。
直节参天无愧色,虚心对月有馀清。zhí jié cān tiān wú kuì sè,xū xīn duì yuè yǒu yú qīng。
春来苦被东皇识,却恨桃花不世情。chūn lái kǔ bèi dōng huáng shí,què hèn táo huā bù shì qíng。

佛手柑

陈肇兴

累累黄绉满林霜,千手都如一手芳。lèi lèi huáng zhòu mǎn lín shuāng,qiān shǒu dōu rú yī shǒu fāng。
贝叶拈来疑有指,天花散后总成香。bèi yè niān lái yí yǒu zhǐ,tiān huā sàn hòu zǒng chéng xiāng。
分珍合倩麻姑爪,献果宜供选佛场。fēn zhēn hé qiàn má gū zhǎo,xiàn guǒ yí gōng xuǎn fú chǎng。
输与山僧作奴婢,朝朝合十礼空王。shū yǔ shān sēng zuò nú bì,cháo cháo hé shí lǐ kōng wáng。

经废园有感

陈肇兴

玉圯金铺久化烟,楼台易主半茫然。yù yí jīn pù jiǔ huà yān,lóu tái yì zhǔ bàn máng rán。
十年冷暖堂前燕,一世推移海上田。shí nián lěng nuǎn táng qián yàn,yī shì tuī yí hǎi shàng tián。
芳草有情还自绿,野花无恙故争妍。fāng cǎo yǒu qíng hái zì lǜ,yě huā wú yàng gù zhēng yán。
翻云覆雨寻常事,不独乌衣看可怜。fān yún fù yǔ xún cháng shì,bù dú wū yī kàn kě lián。

释迦头

陈肇兴

谁移浮果植瀛洲,颗颗垂青似佛头。shuí yí fú guǒ zhí yíng zhōu,kē kē chuí qīng shì fú tóu。
七宝庄严呈妙相,一林璎珞挂新秋。qī bǎo zhuāng yán chéng miào xiāng,yī lín yīng luò guà xīn qiū。
风吹坏色身如现,月照圆光顶欲浮。fēng chuī huài sè shēn rú xiàn,yuè zhào yuán guāng dǐng yù fú。
献与如来应一笑,本年面目不相侔。xiàn yǔ rú lái yīng yī xiào,běn nián miàn mù bù xiāng móu。

释迦头

陈肇兴

香苞曾说蜜波罗,珍重芳名唤释迦。xiāng bāo céng shuō mì bō luó,zhēn zhòng fāng míng huàn shì jiā。
一粒须弥通大化,三生慧业证阿难。yī lì xū mí tōng dà huà,sān shēng huì yè zhèng ā nán。
花从净土拈来结,种自祇园乞得多。huā cóng jìng tǔ niān lái jié,zhǒng zì qí yuán qǐ dé duō。
莫道前身原是佛,木奴狡狯胜维摩。mò dào qián shēn yuán shì fú,mù nú jiǎo kuài shèng wéi mó。

春兴

陈肇兴

满地榆钱莫疗饥,一春将尽雨霏霏。mǎn dì yú qián mò liáo jī,yī chūn jiāng jǐn yǔ fēi fēi。
文章妙处千人见,家运隆时百鸟归。wén zhāng miào chù qiān rén jiàn,jiā yùn lóng shí bǎi niǎo guī。
自养盆花舒惰气,不锄庭草见生机。zì yǎng pén huā shū duò qì,bù chú tíng cǎo jiàn shēng jī。
逍遥悟得庄生旨,白昼焚香卧掩扉。xiāo yáo wù dé zhuāng shēng zhǐ,bái zhòu fén xiāng wò yǎn fēi。

春兴

陈肇兴

点墨研朱手不停,小窗闲坐读黄庭。diǎn mò yán zhū shǒu bù tíng,xiǎo chuāng xián zuò dú huáng tíng。
嫩花避日千房敛,古树当风一面青。nèn huā bì rì qiān fáng liǎn,gǔ shù dāng fēng yī miàn qīng。
叶底和鸣莺唤友,枝头对语燕梳翎。yè dǐ hé míng yīng huàn yǒu,zhī tóu duì yǔ yàn shū líng。
年年积卷埋头老,销尽雄心是六经。nián nián jī juǎn mái tóu lǎo,xiāo jǐn xióng xīn shì liù jīng。

诸罗道中

陈肇兴

麦芒初长野风清,一路烟花管送迎。mài máng chū zhǎng yě fēng qīng,yī lù yān huā guǎn sòng yíng。
出谷流莺初学啭,过溪蜓蝘渐能鸣。chū gǔ liú yīng chū xué zhuàn,guò xī tíng yǎn jiàn néng míng。
篮舆坐久常成睡,茅店经多半识名。lán yú zuò jiǔ cháng chéng shuì,máo diàn jīng duō bàn shí míng。
唯有故人不相负,十年携手快同行。wéi yǒu gù rén bù xiāng fù,shí nián xié shǒu kuài tóng xíng。

除日

陈肇兴

媚灶年年讶未工,每逢此日值囊空。mèi zào nián nián yà wèi gōng,měi féng cǐ rì zhí náng kōng。
写来米帖书词涩,论到钱神笔墨穷。xiě lái mǐ tiē shū cí sè,lùn dào qián shén bǐ mò qióng。
郁垒新题夸脆健,屠苏小饮觉春融。yù lěi xīn tí kuā cuì jiàn,tú sū xiǎo yǐn jué chūn róng。
纷纷馈岁劳酬答,犹喜人情尚古风。fēn fēn kuì suì láo chóu dá,yóu xǐ rén qíng shàng gǔ fēng。

哭仲义弟

陈肇兴

记得绳床共被时,十年风雨苦难支。jì dé shéng chuáng gòng bèi shí,shí nián fēng yǔ kǔ nán zhī。
代供甘旨持筹窘,不耐嬉游秉性奇。dài gōng gān zhǐ chí chóu jiǒng,bù nài xī yóu bǐng xìng qí。
累重怜予登第晚,家贫误汝读书迟。lèi zhòng lián yǔ dēng dì wǎn,jiā pín wù rǔ dú shū chí。
池塘旧梦空回首,落日荒原万古悲。chí táng jiù mèng kōng huí shǒu,luò rì huāng yuán wàn gǔ bēi。

哭仲义弟

陈肇兴

也曾泼墨学龙眠,神妙秋毫欲到巅。yě céng pō mò xué lóng mián,shén miào qiū háo yù dào diān。
此日空留书画稿,他生难定弟兄缘。cǐ rì kōng liú shū huà gǎo,tā shēng nán dìng dì xiōng yuán。
每看弱女情频恸,为念阿㜷泪又涟。měi kàn ruò nǚ qíng pín tòng,wèi niàn ā mí lèi yòu lián。
如此聪明偏夭折,人间报应总茫然。rú cǐ cōng míng piān yāo zhé,rén jiān bào yīng zǒng máng rán。

哭仲义弟

陈肇兴

愁来几度废吟诗,三载荆花损两枝。chóu lái jǐ dù fèi yín shī,sān zài jīng huā sǔn liǎng zhī。
折臂已如亡右手,伤心况未见男儿。zhé bì yǐ rú wáng yòu shǒu,shāng xīn kuàng wèi jiàn nán ér。
名山孰继中郎业,蒿里偏吹仲氏篪。míng shān shú jì zhōng láng yè,hāo lǐ piān chuī zhòng shì chí。
泉下若逢爷有问,为言贫贱似前时。quán xià ruò féng yé yǒu wèn,wèi yán pín jiàn shì qián shí。

哭仲义弟

陈肇兴

兼旬抱病卧方床,问药求神大小忙。jiān xún bào bìng wò fāng chuáng,wèn yào qiú shén dà xiǎo máng。
生自图形贻弱媳,死犹忍泪恋高堂。shēng zì tú xíng yí ruò xí,sǐ yóu rěn lèi liàn gāo táng。
情兼孝弟目难瞑,说到箕裘悲更长。qíng jiān xiào dì mù nán míng,shuō dào jī qiú bēi gèng zhǎng。
一语告君须记取,友于世世莫相忘。yī yǔ gào jūn xū jì qǔ,yǒu yú shì shì mò xiāng wàng。

书管仲传后

陈肇兴

不曾会计较锱铢,似此分财信丈夫。bù céng huì jì jiào zī zhū,shì cǐ fēn cái xìn zhàng fū。
万古难逢唯鲍叔,几人感佩似夷吾。wàn gǔ nán féng wéi bào shū,jǐ rén gǎn pèi shì yí wú。
生成没齿称知己,德礼当年壮霸图。shēng chéng méi chǐ chēng zhī jǐ,dé lǐ dāng nián zhuàng bà tú。
谁料后来成市道,黄金交结尽模糊。shuí liào hòu lái chéng shì dào,huáng jīn jiāo jié jǐn mó hú。

哭林氏姊

陈肇兴

牙床辗转恨悠悠,为感吹篪病不瘳。yá chuáng niǎn zhuǎn hèn yōu yōu,wèi gǎn chuī chí bìng bù chōu。
见弟九原刚百日,归家一别已千秋。jiàn dì jiǔ yuán gāng bǎi rì,guī jiā yī bié yǐ qiān qiū。
年华未几悲箫史,骨肉无多感仲由。nián huá wèi jǐ bēi xiāo shǐ,gǔ ròu wú duō gǎn zhòng yóu。
赋到伤心毛里处,荆花零落不胜愁。fù dào shāng xīn máo lǐ chù,jīng huā líng luò bù shèng chóu。