古诗词

杂诗

冯誉骥

朔风班马鸣,边草萋以绿。shuò fēng bān mǎ míng,biān cǎo qī yǐ lǜ。
战士戍龙庭,秋高肥苜蓿。zhàn shì shù lóng tíng,qiū gāo féi mù xu。
不见汉家营,但见秦时月。bù jiàn hàn jiā yíng,dàn jiàn qín shí yuè。
古驿零杨柳,我室已蟋蟀。gǔ yì líng yáng liǔ,wǒ shì yǐ xī shuài。
代马与越鸟,苦思故林宿。dài mǎ yǔ yuè niǎo,kǔ sī gù lín sù。
玉门有飞雁,尽唱征人曲。yù mén yǒu fēi yàn,jǐn chàng zhēng rén qū。
征人远未归,霜雪寒无衣。zhēng rén yuǎn wèi guī,shuāng xuě hán wú yī。
君思古离别,岁暮定何依。jūn sī gǔ lí bié,suì mù dìng hé yī。

冯誉骥

清广东高要人,字卓如,号展云。道光二十四年进士,由编修累官陕西巡抚。工书法,为岭南人士所宗。其诗典赡高华,为张维屏称赏。有《绿伽楠馆诗存》。 冯誉骥的作品>>

猜您喜欢

题李恢垣铨部东陵于役诗后

冯誉骥

仙曹骏马出皇都,想见衣冠拜鼎湖。xiān cáo jùn mǎ chū huáng dōu,xiǎng jiàn yī guān bài dǐng hú。
玉座森严三后列,翠旗明灭万灵趋。yù zuò sēn yán sān hòu liè,cuì qí míng miè wàn líng qū。
周原毕吨瞻王气,汉代高光表圣模。zhōu yuán bì dūn zhān wáng qì,hàn dài gāo guāng biǎo shèng mó。
却望慕陵松柏路,十年泪洒向苍梧。què wàng mù líng sōng bǎi lù,shí nián lèi sǎ xiàng cāng wú。

大孤山是日至湖口风利未泊

冯誉骥

楚天云雨太迷离,台殿参差动羽旗。chǔ tiān yún yǔ tài mí lí,tái diàn cān chà dòng yǔ qí。
自绾髻鬟矜绝色,却教履舄入微词。zì wǎn jì huán jīn jué sè,què jiào lǚ xì rù wēi cí。
迎神有待陈兰藉,过客无因谒蕙帷。yíng shén yǒu dài chén lán jí,guò kè wú yīn yè huì wéi。
仿佛婵娟余叹息,上清沦谪得归期。fǎng fú chán juān yú tàn xī,shàng qīng lún zhé dé guī qī。

江上闻歌

冯誉骥

十五年前楚塞行,竹枝三叠记分明。shí wǔ nián qián chǔ sāi xíng,zhú zhī sān dié jì fēn míng。
啼残蜀魄犹余恨,吟断巴猿祇费声。tí cán shǔ pò yóu yú hèn,yín duàn bā yuán qí fèi shēng。
夜雨飘镫闻驿馆,霜天落木听山城。yè yǔ piāo dèng wén yì guǎn,shuāng tiān luò mù tīng shān chéng。
岂知白发沧江上,一曲吴歌倍怆情。qǐ zhī bái fā cāng jiāng shàng,yī qū wú gē bèi chuàng qíng。

拟古

冯誉骥

秋夕不能寐,揽衣起徘徊。qiū xī bù néng mèi,lǎn yī qǐ pái huái。
素月澹如此,美人殊未来。sù yuè dàn rú cǐ,měi rén shū wèi lái。
空弹绿绮琴,谁传白玉杯。kōng dàn lǜ qǐ qín,shuí chuán bái yù bēi。
相思良不远,相望神已摧。xiāng sī liáng bù yuǎn,xiāng wàng shén yǐ cuī。
何处来清风,吹我罗帏开。hé chù lái qīng fēng,chuī wǒ luó wéi kāi。

黎召民仪部以其先大父楷屏先生所藏玉板十三行帖见示并赋五言古诗要余题识仪部少孤尝值邻火母冯太夫人仅挈此帖出余感其事因赋长句以书帖后

冯誉骥

黎君示我苕华刻,东晋琅琊有遗迹。lí jūn shì wǒ sháo huá kè,dōng jìn láng yá yǒu yí jì。
藏弆偏劳两世心,传观颇讶百年物。cáng jǔ piān láo liǎng shì xīn,chuán guān pǒ yà bǎi nián wù。
当年购此鄱阳君,同时题者文章伯。dāng nián gòu cǐ pó yáng jūn,tóng shí tí zhě wén zhāng bó。
翰墨缘深见素风,尊彝器古留先泽。hàn mò yuán shēn jiàn sù fēng,zūn yí qì gǔ liú xiān zé。
从来云烟倏聚散,未必鬼神真护惜。cóng lái yún yān shū jù sàn,wèi bì guǐ shén zhēn hù xī。
通灵或戏长康画,佚书难诵河东箧。tōng líng huò xì zhǎng kāng huà,yì shū nán sòng hé dōng qiè。
得失自我无愧耳,大惧典型付沦佚。dé shī zì wǒ wú kuì ěr,dà jù diǎn xíng fù lún yì。
君家秘宝几经厄,邻家中宵怪事发。jūn jiā mì bǎo jǐ jīng è,lín jiā zhōng xiāo guài shì fā。
仓皇急启晏婴楹,摩挲永近宣文室。cāng huáng jí qǐ yàn yīng yíng,mó sā yǒng jìn xuān wén shì。
想当一炬光熊熊,定有百灵呼出出。xiǎng dāng yī jù guāng xióng xióng,dìng yǒu bǎi líng hū chū chū。
我知精诚动真宰,要使坚贞绍青白。wǒ zhī jīng chéng dòng zhēn zǎi,yào shǐ jiān zhēn shào qīng bái。
贯虹漫诩米家船,委尘空幸岐阳碣。guàn hóng màn xǔ mǐ jiā chuán,wěi chén kōng xìng qí yáng jié。
夙思赞述苦未遑,辱君今厕诸贤末。sù sī zàn shù kǔ wèi huáng,rǔ jūn jīn cè zhū xián mò。
姜芽敛手窃自愧,敢从点画论波磔。jiāng yá liǎn shǒu qiè zì kuì,gǎn cóng diǎn huà lùn bō zhé。
风流庭树怅哦松,黯淡闺镫钦画荻。fēng liú tíng shù chàng ó sōng,àn dàn guī dèng qīn huà dí。
请赓灵运祖德诗,附题子固兰亭帖。qǐng gēng líng yùn zǔ dé shī,fù tí zi gù lán tíng tiē。

杂诗

冯誉骥

初日浴咸池,翱翔扶桑间。chū rì yù xián chí,áo xiáng fú sāng jiān。
魂魄荡元气,苍茫摇天关。hún pò dàng yuán qì,cāng máng yáo tiān guān。
火龙喷赤血,出没游黄湾。huǒ lóng pēn chì xuè,chū méi yóu huáng wān。
遂使阳和散,焕然遍尘寰。suì shǐ yáng hé sàn,huàn rán biàn chén huán。
愿挽羲和鞭,驰逐开心颜。yuàn wǎn xī hé biān,chí zhú kāi xīn yán。
古来有十日,代出相往还。gǔ lái yǒu shí rì,dài chū xiāng wǎng hái。
千年沧海头,烧破蓬莱山。qiān nián cāng hǎi tóu,shāo pò péng lái shān。
所以古夷羿,仰射雕弧弯。suǒ yǐ gǔ yí yì,yǎng shè diāo hú wān。
我欲一揽之,惜哉不可攀。wǒ yù yī lǎn zhī,xī zāi bù kě pān。

杂诗

冯誉骥

龙门有奇树,矗立青冥齐。lóng mén yǒu qí shù,chù lì qīng míng qí。
上负千仞峰,下临百丈溪。shàng fù qiān rèn fēng,xià lín bǎi zhàng xī。
朝闻独鹄号,暮听鳱鴠啼。cháo wén dú gǔ hào,mù tīng gān dàn tí。
漂风一以劲,苍翠千崖低。piāo fēng yī yǐ jìn,cāng cuì qiān yá dī。
桃李失颜色,桧柏难攀跻。táo lǐ shī yán sè,guì bǎi nán pān jī。
过者生愕眙,阴阳无端倪。guò zhě shēng è yí,yīn yáng wú duān ní。
调以伯牙琴,安以九寡丝。diào yǐ bó yá qín,ān yǐ jiǔ guǎ sī。
鸣虫挂蝼蚁,飞鸟慑鹍鸡。míng chóng guà lóu yǐ,fēi niǎo shè kūn jī。
南枝与北卉,嗟此落长堤。nán zhī yǔ běi huì,jiē cǐ luò zhǎng dī。

杂诗

冯誉骥

悠悠芳泽兰,猗猗修竹林。yōu yōu fāng zé lán,yī yī xiū zhú lín。
湛湛青天月,泠泠绿绮琴。zhàn zhàn qīng tiān yuè,líng líng lǜ qǐ qín。
皎皎红妆女,寂寂无知音。jiǎo jiǎo hóng zhuāng nǚ,jì jì wú zhī yīn。
良人远从役,惜别泪沾襟。liáng rén yuǎn cóng yì,xī bié lèi zhān jīn。
寂寞余空床,徘徊弄锦衾。jì mò yú kōng chuáng,pái huái nòng jǐn qīn。
欢乐苦夜促,离别怨宵沈。huān lè kǔ yè cù,lí bié yuàn xiāo shěn。
飞鸟翔树间,索群动孤吟。fēi niǎo xiáng shù jiān,suǒ qún dòng gū yín。
愿托一片影,明此千里心。yuàn tuō yī piàn yǐng,míng cǐ qiān lǐ xīn。

杂诗

冯誉骥

翰挟燕市客,暮逢高阳徒。hàn xié yàn shì kè,mù féng gāo yáng tú。
狂歌一击筑,大醉尽百壶。kuáng gē yī jī zhù,dà zuì jǐn bǎi hú。
丈夫重然诺,壮士轻头颅。zhàng fū zhòng rán nuò,zhuàng shì qīng tóu lú。
千金何足贵,溷迹为狗屠。qiān jīn hé zú guì,hùn jì wèi gǒu tú。
慨想古之人,吾侪亦狂奴。kǎi xiǎng gǔ zhī rén,wú chái yì kuáng nú。

杂诗

冯誉骥

大雅久不作,荆榛日纵横。dà yǎ jiǔ bù zuò,jīng zhēn rì zòng héng。
谁能千载后,粲然起芒精。shuí néng qiān zài hòu,càn rán qǐ máng jīng。
中夜理瑶瑟,古调今难明。zhōng yè lǐ yáo sè,gǔ diào jīn nán míng。
惜哉黄钟节,不及瓦釜鸣。xī zāi huáng zhōng jié,bù jí wǎ fǔ míng。
赵女忧鲲弦,秦娥调繁筝。zhào nǚ yōu kūn xián,qín é diào fán zhēng。
藉非成连作,何以移我情。jí fēi chéng lián zuò,hé yǐ yí wǒ qíng。

食蟹叹

冯誉骥

侵晨食指动,水族来江湖。qīn chén shí zhǐ dòng,shuǐ zú lái jiāng hú。
主人出宴客,四座咸欢娱。zhǔ rén chū yàn kè,sì zuò xián huān yú。
座客且勿欢,主人起长叹。zuò kè qiě wù huān,zhǔ rén qǐ zhǎng tàn。
昔居江城二十年,高秋置酒西楼前。xī jū jiāng chéng èr shí nián,gāo qiū zhì jiǔ xī lóu qián。
黄州估船日西上,水乡风味夸时鲜。huáng zhōu gū chuán rì xī shàng,shuǐ xiāng fēng wèi kuā shí xiān。
晓市喧呼盈筐卖,百钱已得十数辈。xiǎo shì xuān hū yíng kuāng mài,bǎi qián yǐ dé shí shù bèi。
红姜紫蓼纷堆盘,往往舆台足沾溉。hóng jiāng zǐ liǎo fēn duī pán,wǎng wǎng yú tái zú zhān gài。
自从盗起西南隅,鼋鼍蹴踏风涛粗。zì cóng dào qǐ xī nán yú,yuán tuó cù tà fēng tāo cū。
下逮蕲黄上沔鄂,稻田万顷成荒芜。xià dǎi qí huáng shàng miǎn è,dào tián wàn qǐng chéng huāng wú。
渔师贾客久奔窜,讵有簖火明菰芦。yú shī jiǎ kè jiǔ bēn cuàn,jù yǒu duàn huǒ míng gū lú。
今年江汉贼甫退,鲂鲤差可充官厨。jīn nián jiāng hàn zéi fǔ tuì,fáng lǐ chà kě chōng guān chú。
下游咫尺当相失,何况荆台路遥隔。xià yóu zhǐ chǐ dāng xiāng shī,hé kuàng jīng tái lù yáo gé。
公然蒲缚能远致,分与间官添食籍。gōng rán pú fù néng yuǎn zhì,fēn yǔ jiān guān tiān shí jí。
浔阳九派声喧豗,连云战机临江开。xún yáng jiǔ pài shēng xuān huī,lián yún zhàn jī lín jiāng kāi。
刍茭馈餫苦不给,戈甲转斗何有哉!茫然对案令心哀。chú jiāo kuì yùn kǔ bù gěi,gē jiǎ zhuǎn dòu hé yǒu zāi!máng rán duì àn lìng xīn āi。