古诗词

玉带生歌奉和漫堂先生

吴士玉

中丞好古摅幽情,示我宝砚光晶莹。zhōng chéng hǎo gǔ shū yōu qíng,shì wǒ bǎo yàn guāng jīng yíng。
紫衣通身腰横白,云是景炎故物玉带生。zǐ yī tōng shēn yāo héng bái,yún shì jǐng yán gù wù yù dài shēng。
曾游铁门翻白雪,向陪皋羽号冬青。céng yóu tiě mén fān bái xuě,xiàng péi gāo yǔ hào dōng qīng。
结契最是文山早,挥洒神笔凌霄峥。jié qì zuì shì wén shān zǎo,huī sǎ shén bǐ líng xiāo zhēng。
铭锡贯珠四十四,至今的皪炳日星。míng xī guàn zhū sì shí sì,zhì jīn de lì bǐng rì xīng。
棐几摩挲追往事,感概郁律何能平。fěi jǐ mó sā zhuī wǎng shì,gǎn gài yù lǜ hé néng píng。
或言信国当年初射策,生也即随顾盼趋承明。huò yán xìn guó dāng nián chū shè cè,shēng yě jí suí gù pàn qū chéng míng。
万言一扫尽龟鉴,铁肝石胆生风棱。wàn yán yī sǎo jǐn guī jiàn,tiě gān shí dǎn shēng fēng léng。
转瞬烟尘昏澒洞,生同颠隮哀零丁。zhuǎn shùn yān chén hūn hòng dòng,shēng tóng diān jī āi líng dīng。
丹心磨砺句不灭,正气磅礴歌吞声。dān xīn mó lì jù bù miè,zhèng qì bàng bó gē tūn shēng。
天崩地塌壮士死,但闻西台击竹风悲鸣。tiān bēng dì tā zhuàng shì sǐ,dàn wén xī tái jī zhú fēng bēi míng。
可怜宋社沦海水,片石乃有神灵凭。kě lián sòng shè lún hǎi shuǐ,piàn shí nǎi yǒu shén líng píng。
鼎迁者三载五百,贞质不毁堪嗟矜。dǐng qiān zhě sān zài wǔ bǎi,zhēn zhì bù huǐ kān jiē jīn。
英英紫玉晕痕透,有如白虹贯日昭精诚。yīng yīng zǐ yù yūn hén tòu,yǒu rú bái hóng guàn rì zhāo jīng chéng。
仰止孔石陋桑铁,笛管之族岂其朋。yǎng zhǐ kǒng shí lòu sāng tiě,dí guǎn zhī zú qǐ qí péng。
焦氏秋况出奸相,苏粪那混申椒馨。jiāo shì qiū kuàng chū jiān xiāng,sū fèn nà hùn shēn jiāo xīn。
彼哉客寮并数七,嘈杂非偶徒虚名。bǐ zāi kè liáo bìng shù qī,cáo zá fēi ǒu tú xū míng。
岂如我公位置肃,左图右史笺遗经。qǐ rú wǒ gōng wèi zhì sù,zuǒ tú yòu shǐ jiān yí jīng。
濡翰端可斡元化,作歌雅欲亲典型。rú hàn duān kě wò yuán huà,zuò gē yǎ yù qīn diǎn xíng。
公歌突过玉笥作,为生写真垂千龄。gōng gē tū guò yù sì zuò,wèi shēng xiě zhēn chuí qiān líng。

吴士玉

清江苏吴县人,字荆山。康熙四十五年进士,雍正间官至礼部尚书。有文名。卒谥文恪。有《映剑集》。 吴士玉的作品>>

猜您喜欢

石屏歌为商丘先生作

吴士玉

群峰奔云涌座隅,下有烟艇浮江湖。qún fēng bēn yún yǒng zuò yú,xià yǒu yān tǐng fú jiāng hú。
是何淋漓足元气,得非米家海岳图。shì hé lín lí zú yuán qì,dé fēi mǐ jiā hǎi yuè tú。
细看乃是浑成一片石,天然妙迹非人摹。xì kàn nǎi shì hún chéng yī piàn shí,tiān rán miào jì fēi rén mó。
昔闻巧匠斫山骨,未闻山水粉绘生石肤。xī wén qiǎo jiàng zhuó shān gǔ,wèi wén shān shuǐ fěn huì shēng shí fū。
若云造物作狡狯,却愁混沌凿死将何如。ruò yún zào wù zuò jiǎo kuài,què chóu hùn dùn záo sǐ jiāng hé rú。
万里烟云藏咫尺,壁开天地超寰区。wàn lǐ yān yún cáng zhǐ chǐ,bì kāi tiān dì chāo huán qū。
渔舟个个齐荡桨,烟波云岫聊相娱。yú zhōu gè gè qí dàng jiǎng,yān bō yún xiù liáo xiāng yú。
我思米颠工画兼嗜石,整冠再拜以丈呼。wǒ sī mǐ diān gōng huà jiān shì shí,zhěng guān zài bài yǐ zhàng hū。
石之嶙峋足以壮笔势,画之奔峭与石争盘纡。shí zhī lín xún zú yǐ zhuàng bǐ shì,huà zhī bēn qiào yǔ shí zhēng pán yū。
石癖画巧两不灭,画留石上永永成形模。shí pǐ huà qiǎo liǎng bù miè,huà liú shí shàng yǒng yǒng chéng xíng mó。
君不见欧公当年石月屏,子美放歌穷虚无。jūn bù jiàn ōu gōng dāng nián shí yuè píng,zi měi fàng gē qióng xū wú。
又不见孤松溟蒙石屏上,子瞻长句搜根株。yòu bù jiàn gū sōng míng méng shí píng shàng,zi zhān zhǎng jù sōu gēn zhū。
今公兹屏亦奇绝,愧无大手如两苏。jīn gōng zī píng yì qí jué,kuì wú dà shǒu rú liǎng sū。

上韬光望钱唐江

吴士玉

拔云缘危磴,邈若陵风飞。bá yún yuán wēi dèng,miǎo ruò líng fēng fēi。
回首失绀宇,耸身但翠微。huí shǒu shī gàn yǔ,sǒng shēn dàn cuì wēi。
连天起古烟,万竹相因依。lián tiān qǐ gǔ yān,wàn zhú xiāng yīn yī。
碧色望不尽,步步娱清晖。bì sè wàng bù jǐn,bù bù yú qīng huī。
绝境天可扪,訇然开岩扉。jué jìng tiān kě mén,hōng rán kāi yán fēi。
遂登缥缈楼,浩歌纵遐睎。suì dēng piāo miǎo lóu,hào gē zòng xiá xī。
江光摇空阔,潮势吹裳衣。jiāng guāng yáo kōng kuò,cháo shì chuī shang yī。
精神忽飞扬,八极从指挥。jīng shén hū fēi yáng,bā jí cóng zhǐ huī。