古诗词

和陈绳皋前辈忆塞垣元韵

曹学闵

不寒不暖好秋光,重理斋头旧锦囊。bù hán bù nuǎn hǎo qiū guāng,zhòng lǐ zhāi tóu jiù jǐn náng。
园径未荒离下菊,伊人宛在水中央。yuán jìng wèi huāng lí xià jú,yī rén wǎn zài shuǐ zhōng yāng。
好携樽酒邀明月,拟杖青筇踏晓霜。hǎo xié zūn jiǔ yāo míng yuè,nǐ zhàng qīng qióng tà xiǎo shuāng。
应忆滦阳风景好,堤边遥认柳丝长。yīng yì luán yáng fēng jǐng hǎo,dī biān yáo rèn liǔ sī zhǎng。

曹学闵

清山西汾阳人,字孝如,号慕堂。乾隆十九年进士,授检讨,官至内阁侍读学士。学行诚笃,性情冲淡,颇为一时贤士大夫所重。有《紫云山房诗文稿》。 曹学闵的作品>>

猜您喜欢

和陈绳皋前辈忆塞垣元韵

曹学闵

胜游转瞬往仍还,三月秋光一霎间。shèng yóu zhuǎn shùn wǎng réng hái,sān yuè qiū guāng yī shà jiān。
最不忘惟松下月,极萦情是雨中山。zuì bù wàng wéi sōng xià yuè,jí yíng qíng shì yǔ zhōng shān。
塞垣聚首惊陈迹,京国比邻忆旧颜。sāi yuán jù shǒu jīng chén jì,jīng guó bǐ lín yì jiù yán。
自觉壮心犹未已,那堪相对鬓毛斑。zì jué zhuàng xīn yóu wèi yǐ,nà kān xiāng duì bìn máo bān。

和陈绳皋前辈忆塞垣元韵

曹学闵

归来高卧北窗前,懒慢心如不系船。guī lái gāo wò běi chuāng qián,lǎn màn xīn rú bù xì chuán。
骥足几人看滚滚,羸车我亦自年年。jì zú jǐ rén kàn gǔn gǔn,léi chē wǒ yì zì nián nián。
敢言白传惟摊卷,非学坡公待有田。gǎn yán bái chuán wéi tān juǎn,fēi xué pō gōng dài yǒu tián。
时与素心频聚首,清歌浊酒乐陶然。shí yǔ sù xīn pín jù shǒu,qīng gē zhuó jiǔ lè táo rán。

赠介对江吏部致仕归解州

曹学闵

无田不可归,有田不肯归。wú tián bù kě guī,yǒu tián bù kěn guī。
坐令二疏后,丹青无光辉。zuò lìng èr shū hòu,dān qīng wú guāng huī。
先生在郎署,恬澹世所稀。xiān shēng zài láng shǔ,tián dàn shì suǒ xī。
与我廿载交,尔汝心相知。yǔ wǒ niàn zài jiāo,ěr rǔ xīn xiāng zhī。
前年向我道,欲赋归来辞。qián nián xiàng wǒ dào,yù fù guī lái cí。
君今以礼去,触我平生思。jūn jīn yǐ lǐ qù,chù wǒ píng shēng sī。
此心如江水,此意犹依违。cǐ xīn rú jiāng shuǐ,cǐ yì yóu yī wéi。
有田与无田,义不尽于斯。yǒu tián yǔ wú tián,yì bù jǐn yú sī。
乃知各有志,昔人未易讹。nǎi zhī gè yǒu zhì,xī rén wèi yì é。
我有无限情,此情当告谁。wǒ yǒu wú xiàn qíng,cǐ qíng dāng gào shuí。
羡君条山下,松菊正芳菲。xiàn jūn tiáo shān xià,sōng jú zhèng fāng fēi。

春暮同钱待之孝廉王敦初上舍法源寺看牡丹次二君即事有作用昌黎山石韵

曹学闵

海棠开过花事微,春光婪尾如电飞。hǎi táng kāi guò huā shì wēi,chūn guāng lán wěi rú diàn fēi。
天公意恐春寂寞,故遣洛阳花态肥。tiān gōng yì kǒng chūn jì mò,gù qiǎn luò yáng huā tài féi。
昨日犹看苞未坼,入门差觉游人稀。zuó rì yóu kàn bāo wèi chè,rù mén chà jué yóu rén xī。
老僧走告忽惊喜,今朝吐色堪疗饥。lǎo sēng zǒu gào hū jīng xǐ,jīn cháo tǔ sè kān liáo jī。
咄咄真有逼人意,霞光锦烂排窗扉。duō duō zhēn yǒu bī rén yì,xiá guāng jǐn làn pái chuāng fēi。
便有无穷蜂与蝶,齐声喧出香霏霏。biàn yǒu wú qióng fēng yǔ dié,qí shēng xuān chū xiāng fēi fēi。
深色一丛栽得地,属僧裁幔张重围。shēn sè yī cóng zāi dé dì,shǔ sēng cái màn zhāng zhòng wéi。
臭兰连璧偕胜友,午风暄软吹春衣。chòu lán lián bì xié shèng yǒu,wǔ fēng xuān ruǎn chuī chūn yī。
慈恩深红虽可爱,大畚舁之太不鞿。cí ēn shēn hóng suī kě ài,dà běn yú zhī tài bù jī。
惟当日日过竹院,春光莫放匆匆归。wéi dāng rì rì guò zhú yuàn,chūn guāng mò fàng cōng cōng guī。

雨中看山

曹学闵

下直常扃关,轩窗四绕山。xià zhí cháng jiōng guān,xuān chuāng sì rào shān。
时时看青翠,长此对孱颜。shí shí kàn qīng cuì,zhǎng cǐ duì càn yán。
山色朝朝见,未睹真山面。shān sè cháo cháo jiàn,wèi dǔ zhēn shān miàn。
一朝风雨来,气象千万变。yī cháo fēng yǔ lái,qì xiàng qiān wàn biàn。
变态竟若何,缕缕起微波。biàn tài jìng ruò hé,lǚ lǚ qǐ wēi bō。
须臾潮汐涌,又或露青螺。xū yú cháo xī yǒng,yòu huò lù qīng luó。
露处忽已没,有无皆恍惚。lù chù hū yǐ méi,yǒu wú jiē huǎng hū。
迷离山叠山,云与山俱活,却就连天浪,摹拟山形状。mí lí shān dié shān,yún yǔ shān jù huó,què jiù lián tiān làng,mó nǐ shān xíng zhuàng。
清风飒尔吹,依旧山容放。qīng fēng sà ěr chuī,yī jiù shān róng fàng。
瞥见叹观止,徐徐思至理。piē jiàn tàn guān zhǐ,xú xú sī zhì lǐ。
君子蕴经纶,不测总如此。jūn zi yùn jīng lún,bù cè zǒng rú cǐ。
当其无事日,岂有异人术。dāng qí wú shì rì,qǐ yǒu yì rén shù。
遇合会风云,虎变应仿佛。yù hé huì fēng yún,hǔ biàn yīng fǎng fú。