古诗词

古意

张坦

昨日逢寒士,酒暖肝胆揭。zuó rì féng hán shì,jiǔ nuǎn gān dǎn jiē。
今日游朱门,更见五情热。jīn rì yóu zhū mén,gèng jiàn wǔ qíng rè。
织素与织缣,新旧各异辙。zhī sù yǔ zhī jiān,xīn jiù gè yì zhé。
共羡桃李花,谁看松柏雪。gòng xiàn táo lǐ huā,shuí kàn sōng bǎi xuě。
郁郁抱孤怀,炎凉浑无别。yù yù bào gū huái,yán liáng hún wú bié。
宁为世所嫌,毋为世所悦。níng wèi shì suǒ xián,wú wèi shì suǒ yuè。

张坦

张坦,字逸峰,号青雨,抚宁人。康熙癸酉举人,官内阁中书。有《履阁诗集》。姜西溟曰:“《登泰山》古诗及诸五言近体,飘渺隽宕,气格浑成,求之唐诗家,天分绝类李白。”陶凫芗曰:“逸峰昆季承其父鲁庵、叔笨山之学问,与同时诸名士游,故所作皆清逸妥帖,彬彬乎质有其文。” 张坦的作品>>

猜您喜欢

小鸟

张坦

小鸟名难辨,低飞转不穷。xiǎo niǎo míng nán biàn,dī fēi zhuǎn bù qióng。
常虚鹰隼逐,纵入网罗空。cháng xū yīng sǔn zhú,zòng rù wǎng luó kōng。
暗叶寻虫细,柔条啄果红。àn yè xún chóng xì,róu tiáo zhuó guǒ hóng。
笑他九万里,终待北溟风。xiào tā jiǔ wàn lǐ,zhōng dài běi míng fēng。

野花

张坦

幽径疏花放,晴林细露明。yōu jìng shū huā fàng,qíng lín xì lù míng。
有香还自惜,在野不须名。yǒu xiāng hái zì xī,zài yě bù xū míng。
游屐樽携过,春风候至生。yóu jī zūn xié guò,chūn fēng hòu zhì shēng。
满园桃李艳,车马正纵横。mǎn yuán táo lǐ yàn,chē mǎ zhèng zòng héng。

浊酒

张坦

浊酒何人造,权斟过此宵。zhuó jiǔ hé rén zào,quán zhēn guò cǐ xiāo。
我犹呼玉友,君实愧金貂。wǒ yóu hū yù yǒu,jūn shí kuì jīn diāo。
静夜三杯足,春风一度消。jìng yè sān bēi zú,chūn fēng yī dù xiāo。
哺糟心最苦,醒眼转无聊。bǔ zāo xīn zuì kǔ,xǐng yǎn zhuǎn wú liáo。

故剑

张坦

龙泉出尘匣,四壁动光芒。lóng quán chū chén xiá,sì bì dòng guāng máng。
酒罢照霜月,镫昏即战场。jiǔ bà zhào shuāng yuè,dèng hūn jí zhàn chǎng。
飞腾随候至,珠玉待城量。fēi téng suí hòu zhì,zhū yù dài chéng liàng。
此腹容卿辈,恩仇望汝忘。cǐ fù róng qīng bèi,ēn chóu wàng rǔ wàng。

北邙山

张坦

北邙望不极,漭漭水烟平。běi máng wàng bù jí,mǎng mǎng shuǐ yān píng。
让岳峰难矗,支河势自横。ràng yuè fēng nán chù,zhī hé shì zì héng。
夕阳荒草树,乱冢尽公卿。xī yáng huāng cǎo shù,luàn zhǒng jǐn gōng qīng。
但进一杯酒,何须身后名。dàn jìn yī bēi jiǔ,hé xū shēn hòu míng。

邗上迟燕峰费先生不至

张坦

遥想城南水竹居,沧桑历遍近何如。yáo xiǎng chéng nán shuǐ zhú jū,cāng sāng lì biàn jìn hé rú。
兴酣载酒难寻客,贫到关门只著书。xīng hān zài jiǔ nán xún kè,pín dào guān mén zhǐ zhù shū。
芳岸飞花间画舸,朔风吹雪阻柴车。fāng àn fēi huā jiān huà gě,shuò fēng chuī xuě zǔ chái chē。
相迟共蹑金山顶,万里江山一照余。xiāng chí gòng niè jīn shān dǐng,wàn lǐ jiāng shān yī zhào yú。

问津园其二

张坦

笋屐荷衣入翠微,小亭把酒对蔷薇。sǔn jī hé yī rù cuì wēi,xiǎo tíng bǎ jiǔ duì qiáng wēi。
野花香破半溪水,白鹭一双松顶飞。yě huā xiāng pò bàn xī shuǐ,bái lù yī shuāng sōng dǐng fēi。

古意

张坦

孟尝广致客,鸣吠亦不辞。mèng cháng guǎng zhì kè,míng fèi yì bù cí。
士为知己用,何者不可为。shì wèi zhī jǐ yòng,hé zhě bù kě wèi。
遂谓鸡狗辈,生平尽于斯。suì wèi jī gǒu bèi,shēng píng jǐn yú sī。
尺蠖与虬龙,屈伸在一时。chǐ huò yǔ qiú lóng,qū shēn zài yī shí。
丈夫以身许,逃义奚所之。zhàng fū yǐ shēn xǔ,táo yì xī suǒ zhī。
所以鲁仲连,高蹈东海湄。suǒ yǐ lǔ zhòng lián,gāo dǎo dōng hǎi méi。

古意

张坦

我登黄金台,郭隗今何往。wǒ dēng huáng jīn tái,guō kuí jīn hé wǎng。
礼士在推心,千金等土壤。lǐ shì zài tuī xīn,qiān jīn děng tǔ rǎng。
士也为利趋,襟怀亦可想。shì yě wèi lì qū,jīn huái yì kě xiǎng。
躄者夺所爱,高风群钦仰。bì zhě duó suǒ ài,gāo fēng qún qīn yǎng。
台以黄金名,宜乎委草莽。tái yǐ huáng jīn míng,yí hū wěi cǎo mǎng。

古意

张坦

楚汉征战处,英雄时已备。chǔ hàn zhēng zhàn chù,yīng xióng shí yǐ bèi。
龙准与重瞳,驾驭无绊骥。lóng zhǔn yǔ zhòng tóng,jià yù wú bàn jì。
狂哉阮嗣宗,睥睨竖子视。kuáng zāi ruǎn sì zōng,pì nì shù zi shì。
身当割据时,昏酣遗世事。shēn dāng gē jù shí,hūn hān yí shì shì。
清谈生春风,坐看中原坠。qīng tán shēng chūn fēng,zuò kàn zhōng yuán zhuì。
废事犹可为,误事难引缒。fèi shì yóu kě wèi,wù shì nán yǐn zhuì。
千古褫权奸,清流即其次。qiān gǔ chǐ quán jiān,qīng liú jí qí cì。

古意

张坦

小园种花时,不得郭橐驼。xiǎo yuán zhǒng huā shí,bù dé guō tuó tuó。
其手补造化,其心备天和。qí shǒu bǔ zào huà,qí xīn bèi tiān hé。
全活在人为,生机物云多。quán huó zài rén wèi,shēng jī wù yún duō。
此身有精气,白驹牛马过。cǐ shēn yǒu jīng qì,bái jū niú mǎ guò。
抚心长叹息,风尘易消磨。fǔ xīn zhǎng tàn xī,fēng chén yì xiāo mó。

程高士穆倩见过寺寓

张坦

翛翛杖屐往来轻,载酒看花逐队行。xiāo xiāo zhàng jī wǎng lái qīng,zài jiǔ kàn huā zhú duì xíng。
门掩旧京千里客,交论古寺百年心。mén yǎn jiù jīng qiān lǐ kè,jiāo lùn gǔ sì bǎi nián xīn。
世传骏骨多歌泣,君借虫书识姓名。shì chuán jùn gǔ duō gē qì,jūn jiè chóng shū shí xìng míng。
因叹信陵人散后,兴亡犹得问侯生。yīn tàn xìn líng rén sàn hòu,xīng wáng yóu dé wèn hóu shēng。

登泰山

张坦

清晨跻天门,流霞自东偏。qīng chén jī tiān mén,liú xiá zì dōng piān。
绝巘纡石磴,莹彻诸峰悬。jué yǎn yū shí dèng,yíng chè zhū fēng xuán。
水帘白玉光,错彩复㛐娟。shuǐ lián bái yù guāng,cuò cǎi fù sǒu juān。
琼箫忽相引,松风为周旋。qióng xiāo hū xiāng yǐn,sōng fēng wèi zhōu xuán。
羽士好颜色,飞步凭松巅。yǔ shì hǎo yán sè,fēi bù píng sōng diān。
邀我坐黄岘,玉井清生烟。yāo wǒ zuò huáng xiàn,yù jǐng qīng shēng yān。
渺渺葱郁中,下界苍苍然。miǎo miǎo cōng yù zhōng,xià jiè cāng cāng rán。
挥手更梯云,白日极顶圆。huī shǒu gèng tī yún,bái rì jí dǐng yuán。
豁焉出天地,披襟歌怀仙。huō yān chū tiān dì,pī jīn gē huái xiān。

登泰山

张坦

饱饮王母池,清风来天门。bǎo yǐn wáng mǔ chí,qīng fēng lái tiān mén。
飕飕披尘襟,毫发自飞翻。sōu sōu pī chén jīn,háo fā zì fēi fān。
玉女拾瑶草,皓月临金盆。yù nǚ shí yáo cǎo,hào yuè lín jīn pén。
流液一浣濯,间身为之尊。liú yè yī huàn zhuó,jiān shēn wèi zhī zūn。
俯视梁父山,萧萧御道存。fǔ shì liáng fù shān,xiāo xiāo yù dào cún。
七十二君封,惝恍复何言。qī shí èr jūn fēng,chǎng huǎng fù hé yán。

登泰山

张坦

东上日观峰,遐瞩天与平。dōng shàng rì guān fēng,xiá zhǔ tiān yǔ píng。
东海直衣带,何有飞涛惊。dōng hǎi zhí yī dài,hé yǒu fēi tāo jīng。
隐约桃都山,身如浮云轻。yǐn yuē táo dōu shān,shēn rú fú yún qīng。
桃树手可接,如闻天鸡鸣。táo shù shǒu kě jiē,rú wén tiān jī míng。
万籁为之伏,九垓尽一声。wàn lài wèi zhī fú,jiǔ gāi jǐn yī shēng。
须臾动天地,水光彻蓬瀛。xū yú dòng tiān dì,shuǐ guāng chè péng yíng。
回首望旧乡,高呼卫叔卿。huí shǒu wàng jiù xiāng,gāo hū wèi shū qīng。
1812