古诗词

茌平怀古

吴世杰

晋水真龙虬髯紫,天策群公攀鳞起。jìn shuǐ zhēn lóng qiú rán zǐ,tiān cè qún gōng pān lín qǐ。
咄嗟马生出草间,短布单衣见天子。duō jiē mǎ shēng chū cǎo jiān,duǎn bù dān yī jiàn tiān zi。
秘画英谋上帝侧,殿上非常动颜色。mì huà yīng móu shàng dì cè,diàn shàng fēi cháng dòng yán sè。
伍羞褒鄂失魏王,嵚崎历落人争识。wǔ xiū bāo è shī wèi wáng,qīn qí lì luò rén zhēng shí。
我来君里一徘徊,雄姿倜傥绝尘埃。wǒ lái jūn lǐ yī pái huái,xióng zī tì tǎng jué chén āi。
故宅萧条青蔓合,荒祠阒寂野烟开。gù zhái xiāo tiáo qīng màn hé,huāng cí qù jì yě yān kāi。
英风万古情何极,如君岂合终草泽。yīng fēng wàn gǔ qíng hé jí,rú jūn qǐ hé zhōng cǎo zé。
骥尾偶附入青云,羊角终能抟紫翮。jì wěi ǒu fù rù qīng yún,yáng jiǎo zhōng néng tuán zǐ hé。
凭君吊古莫歔欷,丈夫腾上会有时。píng jūn diào gǔ mò xū xī,zhàng fū téng shàng huì yǒu shí。
此亦当年一布衣。cǐ yì dāng nián yī bù yī。

吴世杰

清江苏高邮人,字万子。康熙二十四年进士。为人磊落不群,读书务期实用。三藩乱后,捐资赎被掠妇女,使归家完聚。邑大水,亲率民夫拯生葬死,治其病者。又陈高邮役重之弊于巡抚汤斌,悉蠲除之。有《甓湖草堂诗文集》。 吴世杰的作品>>

猜您喜欢

望峄山

吴世杰

大陆风沙静,层岩到眼中。dà lù fēng shā jìng,céng yán dào yǎn zhōng。
我来看落日,何处问孤桐。wǒ lái kàn luò rì,hé chù wèn gū tóng。
云路邀黄鹄,天根驾紫虹。yún lù yāo huáng gǔ,tiān gēn jià zǐ hóng。
哲人真在望,佳气自巃嵷。zhé rén zhēn zài wàng,jiā qì zì lóng sǒng。