古诗词

分修汉四女唐五女祠纪事

阮烜辉

千古芳流真孝美,北宫之女婴儿子。qiān gǔ fāng liú zhēn xiào měi,běi gōng zhī nǚ yīng ér zi。
后能斯者亦云稀,木兰不再缇萦死。hòu néng sī zhě yì yún xī,mù lán bù zài tí yíng sǐ。
贝州传是古清阳,逸事闺阁遗口香。bèi zhōu chuán shì gǔ qīng yáng,yì shì guī gé yí kǒu xiāng。
有村名留四女寺,有祠像塑四女装。yǒu cūn míng liú sì nǚ sì,yǒu cí xiàng sù sì nǚ zhuāng。
昔年过此等荒迹,凄风夜雨落帆席。xī nián guò cǐ děng huāng jì,qī fēng yè yǔ luò fān xí。
重来作宰几秋春,邑中掌故频考覈。zhòng lái zuò zǎi jǐ qiū chūn,yì zhōng zhǎng gù pín kǎo hé。
考覈愈纷愈未详,引证失据无主张。kǎo hé yù fēn yù wèi xiáng,yǐn zhèng shī jù wú zhǔ zhāng。
土语啧啧说汉世,史书炳炳数唐芳。tǔ yǔ zé zé shuō hàn shì,shǐ shū bǐng bǐng shù táng fāng。
主唐女则冠以来,尚宫学士历可颂。zhǔ táng nǚ zé guān yǐ lái,shàng gōng xué shì lì kě sòng。
明明五女祀四之,如何一宪不得共。míng míng wǔ nǚ sì sì zhī,rú hé yī xiàn bù dé gòng。
主汉群称传氏家,若姊若娣芬齿牙。zhǔ hàn qún chēng chuán shì jiā,ruò zǐ ruò dì fēn chǐ yá。
种槐插柳事徵实,飞升语转涉浮夸。zhǒng huái chā liǔ shì zhēng shí,fēi shēng yǔ zhuǎn shè fú kuā。
入主出奴鲜直义,强作附会徒异议。rù zhǔ chū nú xiān zhí yì,qiáng zuò fù huì tú yì yì。
何如唐存汉并存,唐存其五汉存四。hé rú táng cún hàn bìng cún,táng cún qí wǔ hàn cún sì。
一家各还一家真,同是懿美无亏人。yī jiā gè hái yī jiā zhēn,tóng shì yì měi wú kuī rén。
上报二老劬劳力,下全毕世贞孝身。shàng bào èr lǎo qú láo lì,xià quán bì shì zhēn xiào shēn。
儿身但为父母有,耻向人间问姑舅。ér shēn dàn wèi fù mǔ yǒu,chǐ xiàng rén jiān wèn gū jiù。
粉黛脂泽绝钟情,晨昏侍侧常团首。fěn dài zhī zé jué zhōng qíng,chén hūn shì cè cháng tuán shǒu。
生前固为纲常扶,殁后尤愧鄙薄夫。shēng qián gù wèi gāng cháng fú,mò hòu yóu kuì bǐ báo fū。
庙祀千年馨百代,蘋蘩采采荐盘盂。miào sì qiān nián xīn bǎi dài,píng fán cǎi cǎi jiàn pán yú。
即今河干寒凛冽,祠门风起檐响铁。jí jīn hé gàn hán lǐn liè,cí mén fēng qǐ yán xiǎng tiě。
意是贞魂划云来,皎皎明月同空洁。yì shì zhēn hún huà yún lái,jiǎo jiǎo míng yuè tóng kōng jié。

阮烜辉

阮烜辉,字仲寅,江西安福人。嘉庆戊辰举人,官恩县知县。有《安愚集》。 阮烜辉的作品>>

猜您喜欢