古诗词

登妙光阁

宋华金

为厌市城喧,来访化人境。wèi yàn shì chéng xuān,lái fǎng huà rén jìng。
振衣登高阁,秋空挂岚影。zhèn yī dēng gāo gé,qiū kōng guà lán yǐng。
古松临危栏,俯身摩其顶。gǔ sōng lín wēi lán,fǔ shēn mó qí dǐng。
正始诸先民,于此曾煮茗。zhèng shǐ zhū xiān mín,yú cǐ céng zhǔ míng。
老僧话畴昔,故物存石鼎。lǎo sēng huà chóu xī,gù wù cún shí dǐng。
弹指三生间,悠然发深省。dàn zhǐ sān shēng jiān,yōu rán fā shēn shěng。

宋华金

宋华金,字西羾,商丘人。康熙辛丑进士,授吏部主事,历官襄阳知府。有《青立轩诗集》。 宋华金的作品>>

猜您喜欢

东平古墓行

宋华金

月黑山头零夜雨,石马嘶风石人语。yuè hēi shān tóu líng yè yǔ,shí mǎ sī fēng shí rén yǔ。
墓前春草吹又生,墓后松柏摧为土。mù qián chūn cǎo chuī yòu shēng,mù hòu sōng bǎi cuī wèi tǔ。
古碑深镌大元年,屃屃僵卧双螭缠。gǔ bēi shēn juān dà yuán nián,xì xì jiāng wò shuāng chī chán。
荒村谁为作寒食,舍人小冢伴荒烟。huāng cūn shuí wèi zuò hán shí,shě rén xiǎo zhǒng bàn huāng yān。
不须过此重叹息,世间万事有终极。bù xū guò cǐ zhòng tàn xī,shì jiān wàn shì yǒu zhōng jí。
南山欲锢竟何如,汉寝唐陵人莫识。nán shān yù gù jìng hé rú,hàn qǐn táng líng rén mò shí。

主敬以西青题予斋为赋长歌

宋华金

太行之山出关东,蜿蜒千里翔飞鸿。tài xíng zhī shān chū guān dōng,wān yán qiān lǐ xiáng fēi hóng。
高拱神霄卫琼宫,罗列万朵青芙蓉。gāo gǒng shén xiāo wèi qióng gōng,luó liè wàn duǒ qīng fú róng。
下临九陌佳气通,云蒸霞变烟峦丛。xià lín jiǔ mò jiā qì tōng,yún zhēng xiá biàn yān luán cóng。
开轩西望见一峰,螺黛窈窕当晴空。kāi xuān xī wàng jiàn yī fēng,luó dài yǎo tiǎo dāng qíng kōng。
营丘摩诘状难工,钱郎暇日时过从。yíng qiū mó jí zhuàng nán gōng,qián láng xiá rì shí guò cóng。
持杯揖翠豁心胸,醉呼一斗松液浓。chí bēi yī cuì huō xīn xiōng,zuì hū yī dòu sōng yè nóng。
西青二字颜斋中,寒蛟秋蚓回笔锋。xī qīng èr zì yán zhāi zhōng,hán jiāo qiū yǐn huí bǐ fēng。
山灵起笑拨云封,更催雨师洗山容。shān líng qǐ xiào bō yún fēng,gèng cuī yǔ shī xǐ shān róng。
落日晻映含夕舂,仰睇远色无终穷。luò rì àn yìng hán xī chōng,yǎng dì yuǎn sè wú zhōng qióng。
碧汉又见摩青铜。bì hàn yòu jiàn mó qīng tóng。