古诗词

秋娘曲京师菊部杜云红善秦声奏技中和园为怨众所排转徙塞外予独因之有漂泊之感为作此曲

黄节

九城歌管呕哑喧,一月不踏中和园。jiǔ chéng gē guǎn ǒu yǎ xuān,yī yuè bù tà zhōng hé yuán。
秋娘妙曲众弗贵,世间美恶宁足论。qiū niáng miào qū zhòng fú guì,shì jiān měi è níng zú lùn。
春宵深雪对桦烛,沉吟为作秋娘曲。chūn xiāo shēn xuě duì huà zhú,chén yín wèi zuò qiū niáng qū。
信是无聊亦有涯,漫引秋思入弦轴。xìn shì wú liáo yì yǒu yá,màn yǐn qiū sī rù xián zhóu。
浣花有女出津沽,垂髫出上红氍毹。huàn huā yǒu nǚ chū jīn gū,chuí tiáo chū shàng hóng qú shū。
向人妮妮儿女语,清于调舌黄莺雏。xiàng rén nī nī ér nǚ yǔ,qīng yú diào shé huáng yīng chú。
四岁能歌弱能舞,穆曹为师幼孤苦。sì suì néng gē ruò néng wǔ,mù cáo wèi shī yòu gū kǔ。
学成肯向泣春风,自有惊人人未许。xué chéng kěn xiàng qì chūn fēng,zì yǒu jīng rén rén wèi xǔ。
转徙张垣复上京,渐令燕赵闻其名。zhuǎn xǐ zhāng yuán fù shàng jīng,jiàn lìng yàn zhào wén qí míng。
时流为纂云红集,翻作梨园断肠声。shí liú wèi zuǎn yún hóng jí,fān zuò lí yuán duàn cháng shēng。
秦声直继陇西沉,已使龟年泪沾颔。qín shēng zhí jì lǒng xī chén,yǐ shǐ guī nián lèi zhān hàn。
掩抑初如猿狖鸣,倏若微风动葭菼。yǎn yì chū rú yuán yòu míng,shū ruò wēi fēng dòng jiā tǎn。
本来秦声恶激刺,转折抑扬易伤气。běn lái qín shēng è jī cì,zhuǎn zhé yì yáng yì shāng qì。
敛气四弦断复连,浮云柳絮随天地。liǎn qì sì xián duàn fù lián,fú yún liǔ xù suí tiān dì。
当其抗歌方上场,喧啾百鸟孤凤凰。dāng qí kàng gē fāng shàng chǎng,xuān jiū bǎi niǎo gū fèng huáng。
座中有客辄三叹,念奴能勿愁诸郎。zuò zhōng yǒu kè zhé sān tàn,niàn nú néng wù chóu zhū láng。
绝技谁知天果吝,朝月欢娱暗生叹。jué jì shuí zhī tiān guǒ lìn,cháo yuè huān yú àn shēng tàn。
回头不采山上蘼,遂至人间有恩怨。huí tóu bù cǎi shān shàng mí,suì zhì rén jiān yǒu ēn yuàn。
蛾眉谣诼渐纷纭,昔日丝桐今日焚。é méi yáo zhuó jiàn fēn yún,xī rì sī tóng jīn rì fén。
四筵顾曲谁相藉,夜半巾车去五云。sì yán gù qū shuí xiāng jí,yè bàn jīn chē qù wǔ yún。
是时寒柝摧残腊,旧苑沉沉马馺馺。shì shí hán tuò cuī cán là,jiù yuàn chén chén mǎ sà sà。
一客听歌犯雪行,蜡尽弦僵重呜唈。yī kè tīng gē fàn xuě xíng,là jǐn xián jiāng zhòng wū yì。
我来宣南垂五年,看花日日相流连。wǒ lái xuān nán chuí wǔ nián,kàn huā rì rì xiāng liú lián。
自从南归送诸大,独行不到寒葭前。zì cóng nán guī sòng zhū dà,dú xíng bù dào hán jiā qián。
剩与歌扬日再过,坐使景光疾如驮。shèng yǔ gē yáng rì zài guò,zuò shǐ jǐng guāng jí rú tuó。
今朝忽动羁旅心,谓善歌者无知音。jīn cháo hū dòng jī lǚ xīn,wèi shàn gē zhě wú zhī yīn。
秋娘如此亦飘泊,城南春树将成阴。qiū niáng rú cǐ yì piāo pō,chéng nán chūn shù jiāng chéng yīn。
猜您喜欢

中秋夜听张友鹤郑颖孙弹琴

黄节

日昃消阴翳,暝霭催林乌。rì zè xiāo yīn yì,míng ǎi cuī lín wū。
秋帝解人情,慰我以望舒。qiū dì jiě rén qíng,wèi wǒ yǐ wàng shū。
张筵挈丝桐,乐酒倾杯壶。zhāng yán qiè sī tóng,lè jiǔ qīng bēi hú。
郑子奏高山,张生和于于。zhèng zi zòu gāo shān,zhāng shēng hé yú yú。
清风响林樾,高步坛壝虚。qīng fēng xiǎng lín yuè,gāo bù tán wěi xū。
夜半逍遥游,江上生明珠。yè bàn xiāo yáo yóu,jiāng shàng shēng míng zhū。
连舟杂宾饮,狎坐皆丽姝。lián zhōu zá bīn yǐn,xiá zuò jiē lì shū。
左顾河岸南,右眺城楼隅。zuǒ gù hé àn nán,yòu tiào chéng lóu yú。
皎皎天与水,嘈嘈笙若竽。jiǎo jiǎo tiān yǔ shuǐ,cáo cáo shēng ruò yú。
灯阑出瓴甋,沙白横烟墟。dēng lán chū líng dì,shā bái héng yān xū。
柔妻粉黛光,款款临前除。róu qī fěn dài guāng,kuǎn kuǎn lín qián chú。
稚女斗红绫,团团得双鱼。zhì nǚ dòu hóng líng,tuán tuán dé shuāng yú。
黄园集俦侣,明塘长菰蒲。huáng yuán jí chóu lǚ,míng táng zhǎng gū pú。
陈洵苦为诗,露立鹭两趺。chén xún kǔ wèi shī,lù lì lù liǎng fū。
赏心情所极,即景境亦娱。shǎng xīn qíng suǒ jí,jí jǐng jìng yì yú。
浦江辟楼扃,栏槛与海俱。pǔ jiāng pì lóu jiōng,lán kǎn yǔ hǎi jù。
潘子忽过从,邓君持轩车。pān zi hū guò cóng,dèng jūn chí xuān chē。
飞龙蹴波浪,落雁沉江湖。fēi lóng cù bō làng,luò yàn chén jiāng hú。
朱颜发越艳,渌酒歌吴趋。zhū yán fā yuè yàn,lù jiǔ gē wú qū。
廿年今夕情,若或先后殊。niàn nián jīn xī qíng,ruò huò xiān hòu shū。
欢怀忽以觉,一事无复馀。huān huái hū yǐ jué,yī shì wú fù yú。
俯仰池上柏,灭没洲中凫。fǔ yǎng chí shàng bǎi,miè méi zhōu zhōng fú。
疏星渐隐约,来朋空归欤。shū xīng jiàn yǐn yuē,lái péng kōng guī yú。
岭东望不极,江南哀具区。lǐng dōng wàng bù jí,jiāng nán āi jù qū。

咏史

黄节

论学疑植党,著书或谤诽。lùn xué yí zhí dǎng,zhù shū huò bàng fěi。
陆宣校医方,程子却讲艺。lù xuān xiào yī fāng,chéng zi què jiǎng yì。
匪惟保厥身,正以善养气。fěi wéi bǎo jué shēn,zhèng yǐ shàn yǎng qì。
痛赵尚笺骚,蒙伪乃注契。tòng zhào shàng jiān sāo,méng wěi nǎi zhù qì。
紫阳心更苦,矧复伤五季。zǐ yáng xīn gèng kǔ,shěn fù shāng wǔ jì。
人伦苟不绝,天意必有寄。rén lún gǒu bù jué,tiān yì bì yǒu jì。
方冬木尽脱,生机盖下被。fāng dōng mù jǐn tuō,shēng jī gài xià bèi。
乱世重吾儒,义长在天地。luàn shì zhòng wú rú,yì zhǎng zài tiān dì。
哀哉二刘子,冻馁死无畏。āi zāi èr liú zi,dòng něi sǐ wú wèi。
群盗已蜂起,谷食日踊贵。qún dào yǐ fēng qǐ,gǔ shí rì yǒng guì。
妻子相去远,教授废陈肄。qī zi xiāng qù yuǎn,jiào shòu fèi chén yì。
刑不威小人,礼不正在位。xíng bù wēi xiǎo rén,lǐ bù zhèng zài wèi。
虚有建学名,而无弘道计。xū yǒu jiàn xué míng,ér wú hóng dào jì。
方领矩步伦,展转沟壑毙。fāng lǐng jǔ bù lún,zhǎn zhuǎn gōu hè bì。
后进失师承,攘寇入不义。hòu jìn shī shī chéng,rǎng kòu rù bù yì。
伤哉魏玄成,著论为流涕。shāng zāi wèi xuán chéng,zhù lùn wèi liú tì。

咏史

黄节

王畿制既紊,大都乃偶国。wáng jī zhì jì wěn,dà dōu nǎi ǒu guó。
乡遂变轨里,都鄙乱阡陌。xiāng suì biàn guǐ lǐ,dōu bǐ luàn qiān mò。
均人失所掌,平土恶可得。jūn rén shī suǒ zhǎng,píng tǔ è kě dé。
元魏诏均田,自上之指给。yuán wèi zhào jūn tián,zì shàng zhī zhǐ gěi。
男妇逮奴婢,田受各有级。nán fù dǎi nú bì,tián shòu gè yǒu jí。
扰民恩不周,制地已无术。rǎo mín ēn bù zhōu,zhì dì yǐ wú shù。
元稹画作图,周主所叹惜。yuán zhěn huà zuò tú,zhōu zhǔ suǒ tàn xī。
吏民诏先习,一岁行不及。lì mín zhào xiān xí,yī suì xíng bù jí。
视魏倘设施,五十或笑百。shì wèi tǎng shè shī,wǔ shí huò xiào bǎi。
宣和乃置局,投牒任诬白。xuān hé nǎi zhì jú,tóu dié rèn wū bái。
私田指天荒,主者反租役。sī tián zhǐ tiān huāng,zhǔ zhě fǎn zū yì。
鲁山阖县田,尽括不留隙。lǔ shān hé xiàn tián,jǐn kuò bù liú xì。
夺良以入公,夺公复有贼。duó liáng yǐ rù gōng,duó gōng fù yǒu zéi。
均地不可行,均税济其塞。jūn dì bù kě xíng,jūn shuì jì qí sāi。
郭咨孙琳方,救敝出末策。guō zī sūn lín fāng,jiù bì chū mò cè。
美名固可慕,实施竟何益。měi míng gù kě mù,shí shī jìng hé yì。
天下方骚然,废书三太息。tiān xià fāng sāo rán,fèi shū sān tài xī。

题篝灯纺读图

黄节

我生十月孤,廿六母见背。wǒ shēng shí yuè gū,niàn liù mǔ jiàn bèi。
与君生略同,披图泪先坠。yǔ jūn shēng lüè tóng,pī tú lèi xiān zhuì。
八岁我受书,夜窗烛如晦。bā suì wǒ shòu shū,yè chuāng zhú rú huì。
我读辄不忘,母命再促睡。wǒ dú zhé bù wàng,mǔ mìng zài cù shuì。
程课乐有馀,纵性笞不贷。chéng kè lè yǒu yú,zòng xìng chī bù dài。
孤儿今日身,母心当日碎。gū ér jīn rì shēn,mǔ xīn dāng rì suì。
以君孤苦年,视我尤蓰倍。yǐ jūn gū kǔ nián,shì wǒ yóu xǐ bèi。
君能体母心,母劳乃汝爱。jūn néng tǐ mǔ xīn,mǔ láo nǎi rǔ ài。
温严皆母恩,恩状岂可绘。wēn yán jiē mǔ ēn,ēn zhuàng qǐ kě huì。
儿兮手中编,母兮机上泪。ér xī shǒu zhōng biān,mǔ xī jī shàng lèi。
萧萧城北庐,风木作青黛。xiāo xiāo chéng běi lú,fēng mù zuò qīng dài。

当公无渡河

黄节

义利不知辨,所得皆害名。yì lì bù zhī biàn,suǒ dé jiē hài míng。
众鸟随孔鸾,岂不以其灵。zhòng niǎo suí kǒng luán,qǐ bù yǐ qí líng。
而从野雀栖,无巢谁所令。ér cóng yě què qī,wú cháo shuí suǒ lìng。
握鳣日以喜,见蛇忘其形。wò zhān rì yǐ xǐ,jiàn shé wàng qí xíng。
赵女不择少,虾组不择清。zhào nǚ bù zé shǎo,xiā zǔ bù zé qīng。
遂令弋鱼人,罟及浊海鲸。suì lìng yì yú rén,gǔ jí zhuó hǎi jīng。
罟鲸网亦折,弋鱼船亦倾。gǔ jīng wǎng yì zhé,yì yú chuán yì qīng。

鼎湖飞水潭同林宰平,明日宰平北返

黄节

鱼网挂高崖,密疏可盈尺。yú wǎng guà gāo yá,mì shū kě yíng chǐ。
忽尔修罟垂,千鱼落籍籍。hū ěr xiū gǔ chuí,qiān yú luò jí jí。
飞丝一翕张,秋山狭阔白。fēi sī yī xī zhāng,qiū shān xiá kuò bái。
俯作龙在潭,旁起虎蹲石。fǔ zuò lóng zài tán,páng qǐ hǔ dūn shí。
落日碎丸丸,苍藤战格格。luò rì suì wán wán,cāng téng zhàn gé gé。
长流净翠玉,喷沫湿玄翮。zhǎng liú jìng cuì yù,pēn mò shī xuán hé。
不待寻声来,登山所莫逆。bù dài xún shēng lái,dēng shān suǒ mò nì。
经行游士眼,若视寻常迹。jīng xíng yóu shì yǎn,ruò shì xún cháng jì。
虽陟磴百盘,未夺岭一席。suī zhì dèng bǎi pán,wèi duó lǐng yī xí。
鼎湖不难到,良朋乃易隔。dǐng hú bù nán dào,liáng péng nǎi yì gé。
寒光敛归树,伫立留过客。hán guāng liǎn guī shù,zhù lì liú guò kè。

送客东南楼月中

黄节

山月出海白,晚雨收玄冥。shān yuè chū hǎi bái,wǎn yǔ shōu xuán míng。
登楼望故国,送客扬归舲。dēng lóu wàng gù guó,sòng kè yáng guī líng。
中宵发南湾,平旦过新汀。zhōng xiāo fā nán wān,píng dàn guò xīn tīng。
水行不逾宿,心远当逃溟。shuǐ xíng bù yú sù,xīn yuǎn dāng táo míng。
栖栖云间鹤,苕苕风后萍。qī qī yún jiān hè,sháo sháo fēng hòu píng。
浩浩波上鸥,寥寥栏外星。hào hào bō shàng ōu,liáo liáo lán wài xīng。
揽裾思故好,携手伤轩軿。lǎn jū sī gù hǎo,xié shǒu shāng xuān píng。
为言异方客,来此得安宁。wèi yán yì fāng kè,lái cǐ dé ān níng。

题汉丰戴君厚记吴孝女事遗墨

黄节

天下非人伦,罪始孔文举。tiān xià fēi rén lún,zuì shǐ kǒng wén jǔ。
譬亲若缶器,寄盛乃子女。pì qīn ruò fǒu qì,jì shèng nǎi zi nǚ。
邪说至今大,家国灭何讵。xié shuō zhì jīn dà,jiā guó miè hé jù。
汉丰戴君厚,为文不步祢。hàn fēng dài jūn hòu,wèi wén bù bù mí。
记孝吴女愚,愚独解殉父。jì xiào wú nǚ yú,yú dú jiě xùn fù。
饥馑活馀人,父可不肖死。jī jǐn huó yú rén,fù kě bù xiào sǐ。
此之谓智识,禽兽塞寰宇。cǐ zhī wèi zhì shí,qín shòu sāi huán yǔ。
披君遗文读,使我更伤古。pī jūn yí wén dú,shǐ wǒ gèng shāng gǔ。

重关篇

黄节

重关尽撤女乐罗,飞仙舞姬纷盘娑。zhòng guān jǐn chè nǚ lè luó,fēi xiān wǔ jī fēn pán suō。
万夫辟易佳人歌,明烽警羽疾骑驮。wàn fū pì yì jiā rén gē,míng fēng jǐng yǔ jí qí tuó。
绿江已失逾金河,铜符合虎趣偃戈。lǜ jiāng yǐ shī yú jīn hé,tóng fú hé hǔ qù yǎn gē。
柳边龙塞委刹那,昆湖琼岛无曾波。liǔ biān lóng sāi wěi shā nà,kūn hú qióng dǎo wú céng bō。
洪都反緤趋尊华,长筵列炬明刀靴。hóng dōu fǎn xiè qū zūn huá,zhǎng yán liè jù míng dāo xuē。
死绥报国腾妖娥,控大思正相唯阿。sǐ suí bào guó téng yāo é,kòng dà sī zhèng xiāng wéi ā。
江汉淮黄无稼禾,炎火千里蜒蝮蛇。jiāng hàn huái huáng wú jià hé,yán huǒ qiān lǐ yán fù shé。
白山黑水飞苍鹅,路严仆甲犹斜柯。bái shān hēi shuǐ fēi cāng é,lù yán pū jiǎ yóu xié kē。

北风

黄节

北风吹春挟飞沙,打窗散几响齿牙。běi fēng chuī chūn xié fēi shā,dǎ chuāng sàn jǐ xiǎng chǐ yá。
气呵万夫夺四塞,日光白缬黄生花。qì hē wàn fū duó sì sāi,rì guāng bái xié huáng shēng huā。
婆娑老子坐痛衋,庭竹深苞鸟敛翼。pó suō lǎo zi zuò tòng xì,tíng zhú shēn bāo niǎo liǎn yì。
独有桃根动宕中,舒条破蕾无南北。dú yǒu táo gēn dòng dàng zhōng,shū tiáo pò lěi wú nán běi。
可怜鸿雁声更悲,度关入塞草不肥。kě lián hóng yàn shēng gèng bēi,dù guān rù sāi cǎo bù féi。
春来逃命无处所,曷问秋寒倘得归。chūn lái táo mìng wú chù suǒ,hé wèn qiū hán tǎng dé guī。