古诗词

岁暮怀刘栽甫

黄节

与子岁阑语萧瑟,江亭题诗更何日。yǔ zi suì lán yǔ xiāo sè,jiāng tíng tí shī gèng hé rì。
淞江送子我泛湖,一别音尘遂相失。sōng jiāng sòng zi wǒ fàn hú,yī bié yīn chén suì xiāng shī。
闻子键关不殊昔,我亦沉冥求自逸。wén zi jiàn guān bù shū xī,wǒ yì chén míng qiú zì yì。
方今逐利遍士夫,拜金豪率为之奴。fāng jīn zhú lì biàn shì fū,bài jīn háo lǜ wèi zhī nú。
世事人才不足问,忧在风俗谁能扶。shì shì rén cái bù zú wèn,yōu zài fēng sú shuí néng fú。
如子狷介吾狂孤,乃独挥金寻丽姝。rú zi juàn jiè wú kuáng gū,nǎi dú huī jīn xún lì shū。
城南酒垆日再过,珠江灯艇今何如。chéng nán jiǔ lú rì zài guò,zhū jiāng dēng tǐng jīn hé rú。
吾侪所志岂燕雀,宁没蓬蒿死沟壑。wú chái suǒ zhì qǐ yàn què,níng méi péng hāo sǐ gōu hè。
天下大义即在兹,子能不愧吾不怍。tiān xià dà yì jí zài zī,zi néng bù kuì wú bù zuò。
旁人笑谓腐且迂,独与佳人共清酌。páng rén xiào wèi fǔ qiě yū,dú yǔ jiā rén gòng qīng zhuó。
酒酣忆子梦见之,往往悲来叹飘泊。jiǔ hān yì zi mèng jiàn zhī,wǎng wǎng bēi lái tàn piāo pō。
瘦妻痴女不复怀,饥寒知已鬻珥钗。shòu qī chī nǚ bù fù huái,jī hán zhī yǐ yù ěr chāi。
子有所闻弗为异,西南大计当安排。zi yǒu suǒ wén fú wèi yì,xī nán dà jì dāng ān pái。
春明客思只如此,寒梅昨夜开高斋。chūn míng kè sī zhǐ rú cǐ,hán méi zuó yè kāi gāo zhāi。
猜您喜欢

澳居杂诗

黄节

湿草低田旱亦枯,海洲谁谓水都无。shī cǎo dī tián hàn yì kū,hǎi zhōu shuí wèi shuǐ dōu wú。
憬然中谷三章后,不是忧深独老夫。jǐng rán zhōng gǔ sān zhāng hòu,bù shì yōu shēn dú lǎo fū。

澳居杂诗

黄节

巢鸟因风落短檐,屡回头处语詹詹。cháo niǎo yīn fēng luò duǎn yán,lǚ huí tóu chù yǔ zhān zhān。
此情只有卿能识,雨后阑干不上帘。cǐ qíng zhǐ yǒu qīng néng shí,yǔ hòu lán gàn bù shàng lián。

澳居杂诗

黄节

淘河洿泽日啁啁,岂有飞鱼更可求。táo hé wū zé rì zhāo zhāo,qǐ yǒu fēi yú gèng kě qiú。
三十六鳞初上水,却无人钓马留洲。sān shí liù lín chū shàng shuǐ,què wú rén diào mǎ liú zhōu。

寄越园

黄节

劳生竟阙修书暇,不向西湖问起居。láo shēng jìng quē xiū shū xiá,bù xiàng xī hú wèn qǐ jū。
飞鸟翠条俱寂寞,了无恩怨入冬馀。fēi niǎo cuì tiáo jù jì mò,le wú ēn yuàn rù dōng yú。

忆官廨梅花

黄节

正为无知绝可怜,废垣荒廨近河边。zhèng wèi wú zhī jué kě lián,fèi yuán huāng xiè jìn hé biān。
到门立马须臾看,忆得梅花似去年。dào mén lì mǎ xū yú kàn,yì dé méi huā shì qù nián。

绝句

黄节

黄眉燕子白两脚,黑头杨柳青数枝。huáng méi yàn zi bái liǎng jiǎo,hēi tóu yáng liǔ qīng shù zhī。
欲使群虫无翠羽,日燃爆竹坐弹棋。yù shǐ qún chóng wú cuì yǔ,rì rán bào zhú zuò dàn qí。

曼殊遗画,一老僧背夕阳扫落叶。三十年前同寓江楼写以诒予者。题语属秋枚代书,云:“寒风萧瑟,落叶打肩。居士命画,作此质之居士,得无有‘夕阳无限好’之感邪。”夏日展观,黯然题句

黄节

亡友残缣三十年,西泠宿草日芊芊。wáng yǒu cán jiān sān shí nián,xī líng sù cǎo rì qiān qiān。
扫除未了残阳叶,依旧江楼负手前。sǎo chú wèi le cán yáng yè,yī jiù jiāng lóu fù shǒu qián。

新月

黄节

向圆新月一弯开,可奈人生老莫回。xiàng yuán xīn yuè yī wān kāi,kě nài rén shēng lǎo mò huí。
郁勃瓶花能乱性,手焚香麝看成灰。yù bó píng huā néng luàn xìng,shǒu fén xiāng shè kàn chéng huī。

西楼

黄节

晨炊残月挂西楼,树顶朝阳绿尚稠。chén chuī cán yuè guà xī lóu,shù dǐng cháo yáng lǜ shàng chóu。
短短秋风才领略,困人烦暑又淹留。duǎn duǎn qiū fēng cái lǐng lüè,kùn rén fán shǔ yòu yān liú。

北海子月下

黄节

明月何曾喻此情,人间俯仰觉情生。míng yuè hé céng yù cǐ qíng,rén jiān fǔ yǎng jué qíng shēng。
秋来养菊殷勤意,不及湖荷忆昨行。qiū lái yǎng jú yīn qín yì,bù jí hú hé yì zuó xíng。

送唐天如南归

黄节

乱中来见岂寻常,对语经旬别更伤。luàn zhōng lái jiàn qǐ xún cháng,duì yǔ jīng xún bié gèng shāng。
莫作杜陵归蜀计,本无人识浣花堂。mò zuò dù líng guī shǔ jì,běn wú rén shí huàn huā táng。

闲中

黄节

砭订愚顽已启争,导嚣惟恐在贤明。biān dìng yú wán yǐ qǐ zhēng,dǎo xiāo wéi kǒng zài xián míng。
闲中为下伊川解,一念于人绝不轻。xián zhōng wèi xià yī chuān jiě,yī niàn yú rén jué bù qīng。

澌冰

黄节

一冬曾未上瀛台,才见春旸冻又开。yī dōng céng wèi shàng yíng tái,cái jiàn chūn yáng dòng yòu kāi。
流水是冰澌既尽,昨宵犹为听冰来。liú shuǐ shì bīng sī jì jǐn,zuó xiāo yóu wèi tīng bīng lái。

杂诗

黄节

眼底莺花历乱时,不分红紫与黄骊。yǎn dǐ yīng huā lì luàn shí,bù fēn hóng zǐ yǔ huáng lí。
馀年心力俱抛尽,日听金铃度柘枝。yú nián xīn lì jù pāo jǐn,rì tīng jīn líng dù zhè zhī。

杂诗

黄节

一雨山云缓缓归,西峰楼外隐依微。yī yǔ shān yún huǎn huǎn guī,xī fēng lóu wài yǐn yī wēi。
回头欲睇丁沽水,不见东流挂落晖。huí tóu yù dì dīng gū shuǐ,bù jiàn dōng liú guà luò huī。